NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 947

CHUYỆN LÃO MÙ BABA APĐANLA

-Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, – Baba Apđanla nói tiếp – tôi sinh ra ở
Bátđa. Cha mẹ tôi lần lượt qua đời cách nhau có mấy ngày, để lại cho tôi
thừa hưởng một chút tài sản. Mặc dù còn ít tuổi, tôi vẫn không giống các
chàng trai chỉ biết làm tiêu tan tài sản bố mẹ để lại qua những việc tiêu pha
vô ích và chơi bời trác táng. Ngược lại, tôi không tiếc sức mình, để bằng tài
khéo léo, tính thận trọng, lòng chịu đựng mọi nỗi vất vả gian lao, làm cho tài
sản của mình tăng lên dần. Cuối cùng, tôi trở nên khá giả. Riêng mình tôi đã
có tới tám mươi con lạc đà, dùng cho các nhà buôn thuê đi trong các chuyến
lữ hành. Cứ mỗi chuyến dắt lạc đà chở thuê cho họ qua lại những nơi khác
nhau trong đế quốc rộng lớn của Người, tôi lại thu được những khoản tiền
lớn.

Giữa niềm hạnh phúc ấy, tôi vẫn luôn luôn hám của, muốn ngày mỗi giàu

có hơn lên. Chợt một hôm tôi gặp một tu sĩ. Hôm ấy, tôi từ Banxôra trở về,
lạc đà đi không tải, sau khi đã chở xong hàng hóa để cho xuống tàu sang An
Độ. Gặp một bãi cỏ non khá xa nơi dân cư, tôi cho đoàn lạc đà nghỉ lại gặm
cỏ. Tu sĩ đang đi bộ đến Banxôra. Ông ta tới gần tôi, ngồi nghỉ chân và nói
chuyện. Tôi hỏi ông ta từ đâu đến và đi tới nơi nào. Ông ta cũng hỏi tôi cùng
câu đó. Sau khi thỏa mãn sự hiếu kỳ của nhau, chúng tôi bỏ thức ăn của mỗi
người mang theo ra, cùng ăn chung với nhau cho vui.

Trong bữa ăn, sau khi chuyện vãn người việc đâu đâu, tu sĩ nói với tôi, là

ông ta biết ở một nơi không xa chỗ chúng tôi đang ngồi, có một kho tàng
chứa của cải nhiều tới mức cho dù tám mươi con lạc đà của tôi có chở đầy
những vàng bạc châu báu lấy ở đấy ra, vẫn có vẻ như chưa ai động tới một
chút nào.

Tin vui ấy làm tôi ngạc nhiên, đồng thời cũng hoan hỉ nữa.

Mừng rỡ quá, tôi hầu như không còn làm chủ được mình. Không nghĩ

rằng có thể bị người tu sĩ đánh lừa, tôi ôm choàng ông ta mà nói:

- Thưa ngài tu sĩ nhân từ, tôi biết ngài rất ít quan tâm tới của cải trên thế

gian. Vậy, biết rõ kho tàng ấy thì ích lợi gì đối với ngài? Ngài chỉ có một
mình, và cũng chỉ có thể mang theo được rất ít thôi. Xin ngài hãy chỉ cho tôi
biết chỗ có kho tàng, tôi sẽ chở trên tám mươi con lạc đà của tôi, rồi sẽ biếu
ngài một con, gọi là để tạ ơn ngài đã giúp và chỉ chỗ cho.

Quả thật là tôi bỏ ra ít quá, đúng như vậy. Song lúc đó nó đối với tôi đã là

quá nhiều, bởi sự bủn xỉn cùng cực vừa xâm chiếm lòng tôi. So sánh một con
lạc đà phải bỏ ra cho tu sĩ với phần còn lại, tôi thấy bảy mươi chín con còn
lại của mình gần như chẳng có gì cả.

Tu sĩ thấy sự đàm mê kỳ cục của tôi đối với của cải, nhưng ông không bực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.