NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 949

để nhóm lửa. Nhóm xong, ông ném vào lửa một ít hương liệu và đọc những
câu thần chú tôi nghe không hiểu. Ngay lập tức một đám khói lớn bốc lên
không trung. Ông tách làn khói ra, ngay lúc ấy tảng đá dựng đứng thật cao
giữa hai quả núi, mặc dù không lộ vẻ gì là có lối đi vào, bỗng nứt ra thành
một cái cửa rộng có hai cánh bằng đá.

Qua cửa này, chúng tôi nhìn thấy bên trong có một tòa lâu đài tráng lệ

được xây dựng lên chắc là do thần thánh chứ không phải do bàn tay con
người, bởi vì con người không thể nghĩ tới chứ chưa nói làm nên một công
trình táo bạo và lạ lùng như vậy.

Nhưng, tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, nhận xét này mãi về sau tôi mới

nghĩ ra, lúc ấy đầu óc tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi chẳng buồn ngắm nghía
những của cải vô biên bày ra khắp nơi, cũng không nghĩ tới người ta đã dành
dụm như thế nào để có được kho báu lớn thế này. Như một con ó lao xuống
vồ mồi, tôi nhào vào đống tiền vàng đầu tiên trông thấy được và bắt đầu hốt
vào những cái túi đem theo, đến mức vừa đủ sức mang đi.

Túi nào cũng to, có lẽ tôi đã nhét đầy tất cả, nếu không nghĩ tới chuyện

liệu sức lạc đà có chở nổi hay không.

Tu sĩ cùng làm như tôi, nhưng tôi nhận thấy ông ta chú ý lấy ngọc nhiều

hơn. Sau khi được ông ta cho biết tại sao như vậy, tôi theo gương ông, và
chúng tôi hốt nhiều châu báu hơn là lấy tiền vàng. Cuối cùng, chúng tôi lấy
ngọc và vàng đầy các túi, xếp lên lưng lạc đà. Chỉ còn có việc đóng cửa kho
tàng lại và ra đi thôi.

Trước khi ra đi, tu sĩ trở lại trong kho tàng. Ở đây có nhiều cái lọ lớn bằng

vàng chạm trổ đủ kiểu, cùng nhiều vật quý khác. Tôi quan sát thấy ông cho
tay vào một cái lọ, lấy ra một cái hộp con làm bằng thứ gỗ mà tôi không biết.
Sau khi cho tôi xem bên trong đựng một loại cao, ông ta cất cái hộp vào
trong người.

Để đóng cửa kho tàng, tu sĩ lại phù phép giống như lúc cần mở. Sau khi

ông đọc thần chú, cửa kho tàng đóng lại, và tảng đá liền lại y nguyên như lúc
đầu.

Thế rồi chúng tôi cho đàn lạc đà chở hàng đứng dậy và tách ra làm hai

đoàn. Tôi dẫn đoàn bốn mươi con dành cho mình, còn tu sĩ dẫn đoàn bốn
mươi con tôi đã nhường cho ông ta.

Chúng tôi theo lối cũ lần lượt ra khỏi thung lũng, rồi cùng đi tới con

đường cái nơi sẽ chia tay nhau, tu sĩ tiếp tục đi về Banxôra, còn tôi trở lại
Bátđa. Để cảm tạ ông ta về một ân huệ lớn lao như vậy, tôi không tiếc lời ca
ngợi, nhất là việc ông chọn tôi, chứ không phải một người nào khác để chia
phần bấy nhiêu của cải. Chúng tôi mừng rỡ ôm hôn nhau. Sau khi chào vĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.