NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 950

biệt, chúng tôi chia tay, mỗi người đi một ngả.

Tôi vừa bước được mấy bước theo đàn lạc đà – chúng vẫn tiếp tục bước đi

thong thả trên con đường tôi vừa dẫn chúng tới – thì con quỷ sứ của lòng
vong ân bội nghĩa và của sự ghen tị nổi dậy trong lòng tôi. Tôi tiếc đã để mất
bốn mươi con lạc đà, càng tiếc nhiều hơn nữa những của cải chất trên lưng
chúng. Tôi tự nhủ: “Người đã đi tu thì còn cần gì những của cải đó, hơn nữa,
ông ta lại chủ nhân của các kho tàng kia, ông ta muốn lấy bao nhiêu mà
chẳng được.”

Như vậy đó, tôi tự nộp mình cho sự vong ân đen tối nhất, và quyết định

ngay tức khắc là phải chiếm đoạt của ông ta bốn mươi con lạc đà cùng tất cả
của cải trên lưng chúng.

Để thực hiện ý đồ của mình, tôi bắt đầu cho đàn lạc đà của tôi đứng lại.

Sau đó tôi chạy theo người tu sĩ, vừa gọi thật to, tỏ cho ông ta biết tôi còn có
điều muốn nói thêm, vừa đưa tay ra hiệu bảo hãy dừng đàn lạc đà của ông ta
đứng lại chờ. Nghe tiếng tôi gọi, ông ta dừng lại. Đuổi kịp ông ta, tôi nói:

- Người anh em ơi, vừa từ biệt anh thì tôi chọt nhớ một điều trước đây

chưa nghĩ ra, mà chắc anh cũng không nghĩ tới. Anh là một nhà tu hành đắc
đạo, quen sống cuộc đời thanh thản, xa rời mọi công việc thế gian, và chẳng
có mối quan tâm nào khác hơn là phụng thờ Thượng đế. Có lẽ anh chưa hiểu
hết nỗi vất vả khi phải chăn dắt một đàn lạc đà đông đến thế này. Nếu anh tin
lời tôi, anh chỉ nên dẫn đi ba mươi con thôi, như thế mà trông nom cho được
cũng đã khó khăn lắm rồi. Anh có thể tin cậy ở tôi, tôi có kinh nghiệm về
chuyện đó mà.

- Tôi nghĩ anh nói có lý, – tu sĩ đáp, thấy không thể bác được ý kiến tôi –

xin thú nhận là tôi đã không nghĩ tới chuyện ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng
về điều anh vừa cho biết. Vậy anh hãy chọn lấy mười con lạc đà anh thích,
rồi đánh đi theo đàn của anh, cầu mong Thượng đế phù hộ anh!

Tôi chọn riêng mười con. Sau khi cho chúng quay đầu lại, tôi xua chúng

đi theo cho kịp đàn. Tôi không ngờ lại dễ thuyết phục được vị tu sĩ như vậy.
Điều đó càng làm cho lòng tham của tôi tăng lên. Tôi tự cho là sẽ chẳng khó
khăn gì mà không kiếm thêm được mười con nữa.

Thật thế, đáng lẽ cảm ơn ông ta về món quà quý báu ông ta vừa tặng, tôi

lại nói:

- Thưa anh, vì quan tâm đến sự thanh thản của anh, tôi không thể từ biệt

anh mà không xin anh hãy suy nghĩ thêm một lần nữa rằng, dắt dẫn một đàn
lạc đà ba mươi con thật là một công việc khó khăn vất vả, đặc biệt với một
người như anh, chưa từng quen công việc ấy. Anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn
nhiều nếu anh vui lòng ban cho tôi một ân huệ nữa, giống như vừa rồi. Điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.