NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 957

CHUYỆN XIĐI NUMAN

-Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, – Xiđi Numan nói – tôi xin miễn tâu về
dòng dõi của tôi, nó chẳng có gì rạng rỡ đáng để Người lưu ý. Còn về phần
gia sản, ông cha tôi nhờ làm ăn cần kiệm, để lại cũng kha khá đủ cho tôi
sống như một người lương thiện, không có tham vọng, cũng chẳng cần nhờ
vả tới ai.

Trong hoàn cảnh đó, điều duy nhất tôi ước ao, để cho hạnh phúc của mình

trọn vẹn, là kiếm được một người vợ đáng yêu, cho mình thương yêu hết
lòng, và mong sao người đó cũng yêu thương mình thật sự để cùng nhau chia
sẻ cuộc sống ấm êm. Nhưng Thượng đế đã không ban cho điều tôi mong
ước. Ngược lại, đã cho tôi một người vợ, mà ngay hôm sau ngày cưới, đã thử
thách lòng kiên nhẫn của tôi. Chẳng phải tôi mà bất kỳ ai ở vào địa vị này
cũng không chịu đựng nổi.

Bởi vì, theo phong tục nước ta, đàn ông lấy vợ là cưới người đàn bà chưa

hề trông thấy mặt cũng như chẳng quen biết gì. Bệ hạ chẳng lạ gì, một người
chồng chẳng có gì đáng để phàn nàn khi nhìn thấy người vợ rơi vào nhà
mình không đến nỗi xấu tới mức làm cho người ta kinh tởm, cũng không đui
què mẻ sứt; ngược lại giá nàng có thêm chút đức hạnh, trí thông minh và ăn
ở biết điều, như vậy cũng khả dĩ bù cho một vài khuyết tật nào đó về thể chất
mà cô ta có thể có.

Lần đầu tiên nhìn thấy mặt vợ tôi không che mạng, khi cô ta được dẫn vào

nhà sau hôn lễ thông thường tôi rất mừng là đã không bị người ta lừa dối khi
tán dương sắc đẹp của thị. Tôi thấy cô ta vừa ý mình.

Ngày hôm sau tối tân hôn, người nhà dọn cho chúng tôi một bữa ăn trưa

có nhiều món. Vào phòng ăn, không trông thấy vợ đâu, tôi cho gọi. Sau khi
bắt tôi chờ khá lâu, thị mới đến. Tôi cố không lộ vẻ sốt ruột, hai vợ chồng
ngồi vào mâm.

Tôi bắt đầu ăn cơm với một cái thìa như thường lệ. Vợ tôi ngược lại,

không dùng thìa như tất cả mọi người vẫn dùng, lại rút từ trong túi áo ra một
cái ống đựng một vật gì trông giống như cái ngoáy tai, rồi bắt đầu dùng cái
vật đó khều từng hạt cơm một đưa lên miệng, bởi vì cái ngoáy tai thì chỉ có
thể xúc từng hạt cơm một mà thôi.

Ngạc nhiên về cách ăn ấy, tôi bảo thị:

- Amin à, – Amin là tên thị – mình học được cách ăn cơm ấy ở nhà hay

sao? Mình làm như vậy bởi vì mình ăn ít, hay là muốn đếm từng hạt để cho
bữa nào cũng không ăn nhiều quá bữa nào? Nếu mình ăn như vậy là để tiết
kiệm hoặc để dạy cho tôi chớ có tiêu hoang, thì xin chớ có lo lắng gì về
chuyện ấy; tôi quả quyết là chẳng phải lo nhà ta sạt nghiệp vì miếng ăn đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.