NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 958

Nhờ ơn Thượng đế, nhà cũng đủ ngày hai bữa, chẳng phải nhịn thiếu thức gì.
Amin thân yêu ạ, xin mình chớ có dè sẻn quá, hãy ăn như anh ăn đây.

Vẻ mặt khả ái của tôi khi ngỏ những lời trách móc ấy đáng để cho thị đáp

lại một lời nhã nhặn. Nhưng, đã không hè răng nói một lời, thị vẫn tiếp tục
ăn theo cách cũ. Để làm cho tôi phiền lòng hơn nữa, thỉnh thoảng thị mới
khều một hạt cơm, và đáng lẽ dùng các món khác cùng với tôi, lâu lâu thị
mới dám nhai một tí vụn bánh mì, bằng phần một con chim sâu ăn vậy.

Sự cứng đầu của thị làm cho tôi điên tiết. Tuy nhiên, để làm thị vui lòng

và tha thứ cho thị, tôi nghĩ tại thị chưa quen dùng bữa cùng với đàn ông,
càng chưa bao giờ ăn chung mâm với một ông chồng. Có lẽ tại người ta vẫn
dạy con gái về nhà chồng ăn uống phải khoan thai nhỏ nhẹ; rồi do quá ngờ
nghệch mà thị làm quá mức đi chăng; hoặc là, nếu bây giờ không ăn, là để
khi còn lại một mình sẽ ăn cho thoải mái. Vì nghĩ như vậy cho nên tôi không
nói gì thêm nữa có thể làm cho thị lo buồn, cũng như không để lộ cho thị
thấy mình có chút chi không hài lòng. Xong bữa, tôi từ giã với vẻ như hoàn
toàn không có điều gì đáng bực mình, tôi để thị ở lại một mình và đi ra.

Đến bữa cơm chiều, lại vẫn như thế. Ngày hôm sau và trong tất cả những

bữa chúng tôi ăn chung với nhau, thị đều xử sự theo một cách đó. Tôi thấy rõ
không thể nào một người đàn bà có thể sống với tý tẹo thức ăn như vậy, chắc
có điều gì bí ẩn đây mà tôi chưa biết. Điều đó khiến tôi làm bộ giả vờ. Tôi
làm như không để ý tới những hành động của thị, với niềm hy vọng là lâu
dần rồi thị sẽ quen sống với chồng theo như cách tôi mong muốn. Nhưng tôi
chỉ hy vọng hão, và chẳng cần lâu la gì đã biết chắc như vậy.

Một đêm, Amin tưởng tôi ngủ say, thị nhẹ nhàng đứng đậy. Tôi trông thấy

thị mặc quần áo thật cẩn thận, để khỏi gây tiếng động làm tôi thức giấc.
Không hiểu có việc gì khiến thị bỏ dở giấc ngủ, tôi vờ ngủ thật say để dò
xem thị định làm gì. Mặc áo quần xong, một lát sau thị ra khỏi buồng, cũng
không hề gây nên một tiếng động nhỏ.

Thị vừa ra khỏi, tôi cũng trở dậy khoác chiếc áo lên vai. Nhìn xuống sân,

qua cửa sổ tôi kịp trông thấy thị mở cổng thông với đường, và đi ra.

Tôi chạy vội ra cổng mà thị chỉ khép hờ. Dưới ánh trăng, tôi đi theo thị

cho đến khi trông thấy thị đi vào một nghĩa địa không xa nhà chúng tôi. Tôi
đi lần theo đường tới nghĩa địa, rất cẩn thận để thị khỏi trông thấy, và nhận
ra Amin đang sánh bước cùng một con tinh.

Người hẳn chẳng còn lạ gì, những con tinh dù đực hay cái đều là loài yêu

quái lang thang trong đồng vắng. Thông thường chúng ẩn náu trong các ngôi
nhà đổ nát, chực có ai đi ngang qua thì vồ, giết chết để ăn thịt. Những khi
không bắt được mồi, ban đêm chúng lần vào các nghĩa địa, quật các xác chết
lên để ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.