bằng thư. Đã thế nàng lại cấm không được kể ra một chi tiết nào về những
chuyện xảy ra với tôi trong ngày, càng không được nói rõ lúc này tôi đang
ở đâu. Nàng nghi ngại tới mức muốn đọc từng câu cho tôi viết bức thư. Vì
vậy, trong thư gửi ngài Habib, tôi chỉ nói có một công việc cực kỳ quan
trọng buộc tôi phải hoãn chuyến khởi hành ngày mai, và tôi xin phép vắng
mặt ít hôm nữa mới trở về nhà, xin ông chớ sốt ruột về chuyện ấy.
Sau khi cho người mang bức thư của tôi gửi ông Habib, và yên tâm về việc
tôi đã hoãn chuyến đi, nàng dẫn tôi đi xem tất cả mọi nơi trong dinh cơ của
nàng. Đâu đâu cũng nhìn thấy vẻ huy hoàng tráng lệ, thật xứng đáng dinh
một quan tể tướng đầu triều.
Sắp đến giờ đi nghỉ, tiểu thư thân hành dẫn tôi đến gian phòng dành riêng
cho tôi, đây không phải là phòng ít sang trọng nhất trong dinh cơ này.
Nàng để tôi lại đấy và lui ra. Tiểu thư vừa quay gót, đã thấy nhiều người
giúp việc bước vào, ai cũng xăm xăm lo hầu hạ tôi sao cho chu đáo. Họ
mang đến cho tôi bộ đồ ngủ thật sạch sẽ, thật lịch sự rồi giúp tôi lên giường
nghỉ.
Khi chỉ còn lại một mình, tôi lan man suy nghĩ về tình huống của mình hiện
nay, và bâng khuân tự hỏi: “Những chuyện này rồi sẽ đưa ta đi đến đâu?
Đối với ta, đây quả là một duyên số sáng ngời. Ôi cơ ngơi mới sang trọng
mới giàu có làm sao! Có nên mơ ước chăng rồi ta sẽ làm chủ nó cùng một
giai nhân xinh đẹp dường kia? Không đâu, không phải thế đâu, hỡi
Abunphauari, tất cả những cảnh ấy người ấy đâu có để dành riêng cho anh!
Chớ vội mừng. Số phận thường chăng ra những cạm bẫy, hoặc là rồi tất cả
sẽ tan biến đi giống như trong một cơn mộng, mọi tráng lệ huy hoàng làm
cho anh say sưa rốt cuộc chỉ có trong giấc mơ.”
Những suy tư trên làm tôi thật sự băn khoăn. Nhưng rồi tôi lại tự trách
mình, sao quá lo xa vô căn cứ. Tiểu thư Canzat đánh lừa tôi phỏng có lợi
ích gì cho nàng. Tôi không nên ngờ vực tấm lòng nhân hậu ấy. Bộ dạng
mọi gia nhân nam cũng như nữ trong nhà này đều tỏ ra rất nghiêm túc tự
nhiên trước việc này, và tôi nhiều lần quả có nhìn thấy qua ánh mắt nàng
tình yêu say đắm. Như thế đấy, khi lo âu khi tin tưởng, suốt đêm lòng tôi
như con thuyền chao đảo giữa hai cơn gió mạnh thổi ngược chiều. Suốt