NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 517

hợp quý vị sắp nghe đây.
Vậy là chúng tôi vớt ngừơi đàn ông ấy lên xuồng rồi đưa lên tàu. Ông ta
trạc bốn mươi tuổi. Thân hình khá dị dạng. Đầu to, mái tóc ngắn dày và
xoăn tít, cái miệng cực kỳ rộng, khi mở ra để lộ những chiếc răng dài nhọn
hoắt. Hai cánh tay gân guốc, đôi bàn tay rộng, các móng đều dài và cực
nhọn. Không thể không nói đến đôi mắt giống hệt như mắt con hổ, mũi thì
tẹt nhưng hai hốc mũi khá to. Bộ dạng của y làm mọi người hơi ngần gai,
trong dáng vẻ y dữ dằn, khiến chúng tôi đều từ lòng thương hại ban đầu
chuyển ngay sang thành nỗi kinh dị.

NGÀY THỨ MỘT TRĂM SÁU MƯƠI TƯ.

Khi con người tôi vừa mô tả được dẫn tới trước mặt ông chủ của tôi – ông
tên là Đêhaut – y nói với ông như sau:
-“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã cứu sống. Không có ngài, hẳn tôi đến chết
mất.”
-“Đúng thế,” ông Đêhaut đáp. “May mà kịp gặp chúng tôi, nếu không anh
đã phải chết đuối.”
Y mỉm cười:
- “Sóng nước thì tôi chẳng sợ. Tôi chỉ có thể sống nhiều năm liền trong
nước chẳng cảm thấy co chi bất tiện. Điều dày vò tôi nhiều hơn là cái đói.
Cả một ngày trời vừa rồi tôi không có cái gì cho vào bụng. Đối với một
người háu đói như tôi, một ngày đã là quá dài. Bởi vậy xin ngài cho vui
lòng bảo anh em có thức gì mang cho tôi ăn cho lại sức, vì tôi chịu đói cả
một ngày trời rồi. Chẳng phải cầu kỳ đâu , các vị có sẵn thức ăn gì cho tôi
dùng thứ ấy, thức gì tôi cũng chén được.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên trước những lời lẽ ấy. Chắc hẳn
trải qua tai nạn hiểm nghèo, anh chàng này đầu óc có vẽ không được bình
thường. Ông chủ tàu cũng nghĩ vậy. Nhìn bộ dáng anh chàng háu đói, ông
truyền mang ra các thứ thức ăn đủ làm no lòng sáu người đàn ông đang chờ
bữa, và lấy mấy chiếc áo quần cho y mặc tạm.
- Quần áo, tôi chẳng cần, - y nói, - tôi lúc nào cũng trần như nhộng thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.