NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 2 - Trang 100

Cả triều đình, tướng sĩ ai ai cũng căm giận tên Hán gian Trương

Đình Trân dám “đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ” ta. Người người
đều quắc mắt. Duy nhà vua vẫn ha hả mà rằng:

- Ông không được cậy thế chèn ép nước nhỏ!

Đoạn, Thái Tông phất tay ra hiệu:

- Thị vệ đâu, đưa các ông này về sứ quán!

Các cấm quân hiểu ý, dạ ran rồi tuốt gươm sáng loà hầm hầm

xông vào vây quanh sứ giặc. Cả bọn líu ríu theo cấm quân kéo về sứ
quán. Trương Đình Trân không ngờ vua Trần lại cứng cỏi đến thế.
Hắn uể oải nằm dài trong một căn phòng. Thấy vệ sĩ ta gươm tuốt
trần, sát khí đằng đằng đứng trấn bên ngoài như có ý giam lỏng.
Đình Trân càng mệt mỏi. Hắn vứt hết cung tên gươm giáo đeo bên
người xuống đất nhưng mồm còn nói cứng với các vệ sĩ:

- Được, để ta xem các người làm gì!

Phòng đã hẹp, trời lại nóng, hắn khát nước khô cả họng mới đòi

trà. Vệ sĩ ta múc nước sông đưa cho hắn và bảo:

- Tục lệ nước tôi quen đãi sứ bằng nước này.

Nước sông đục ngầu tởm lợm, hắn không sao uống được, đành

phải nhịn. Sau khát quá, không chịu được, hắn mới hạ giọng xin cho
nước giếng. Vệ sĩ ta đã không nghe lại nói doạ:

- Tục lệ nước chúng tôi đã không ưa nhau, thì thường bỏ thuốc độc

vào trong giếng để giết người. Ông muốn chết sao?

Cùng đường, Trân phải chịu nhục nói liều:

- Tự tôi xin, có chết không oán hận!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.