NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 2 - Trang 57

∗ ∗ ∗

Đêm 22 tháng Giêng, đêm hạ tuần lại đầy mây mùa nên tối

sẩm. Xung quanh thành Ung lố nhố những bóng người dày đặc. Họ
truyền cho nhau những bao bì đầy đất, nhẹ nhàng xếp áp chân
thành. Hàng vạn bao đất lặng lẽ như mối xông, ùn đất lên mỗi lúc
một cao. Tan canh ba, vành đất ấy, chân đánh bậc thoai thoải đã
cao đến vài trượng, mấp mé mặt thành. Bấy giờ quân Tống mới
giật mình vỡ chuyện, Tô Giám vừa giận vừa sợ, vội thét quân lên hết
mặt thành. Hoả tiễn của Giám vạch những luống đỏ rực cuống quýt
lao xuống. Rồi những chùm tên từ cung thần tý

(7)

bắn ra loạn xạ,

những tảng đá hộc thẳng cánh giáng xuống điên cuồng. Nhưng đã
muộn! Những quả cầu thông bật sáng, những tên có mồi cháy nối
đuôi nhau từ bốn phía bên ngoài bắn cầu vồng đổ lửa vào thành.
Chỗ này cháy. Chỗ kia cháy. Cả thành Ung như một hòn đảo lửa rung
chuyển trong biển người vây quanh đang dâng lên dữ dội. Đi đầu là
những tấm mộc to bằng hai ba cánh phản, làm bình phong cản phá
hết đá tên lao xuống, mở đường cho những toán cảm tử Đại Việt
xông lên mặt thành giáp chiến. Rồi kị binh, tượng binh tầng tầng
lớp lớp ào tới, kết thành một cái thòng lọng khổng lồ thít chặt lấy
thành Ung. Giặc cố sức chống đỡ, nhưng không lại, tan tác dần.
Tô Giám biết thua, đã nhảy vào lửa tự vẫn. Và, Ung Châu thất thủ
sau 42 ngày đêm bị công phá ác liệt. Ngay ngày hôm đó, ngày 23
tháng Giêng (1-3-1076), Lý Thường Kiệt ra lệnh phá trụi, san phẳng
thành Ung. Ông lại sai quân thu nhặt đá, đánh rọ đem lấp sông Hữu
Giang, ngăn quân Tống đổ xuống cứu viện.

Tin mất Ung Châu, tin quân Đại Việt tiến đánh Tân Châu và

viên tướng trấn giữ là Cổ Cắng Lặc sợ quá bỏ thành chạy trốn...
như sét đánh dồn dập xuống đầu vua tôi nhà Tống. Vua Tống
hốt hoảng điều quân đi chống cự. Thế là, cái mộng đánh úp hậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.