NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 77

- Thành Đông Quan nhỏ bằng cái bát, quân không đầy ba vạn

mà Vương Tổng binh còn giữ được một năm, giặc vẫn chưa làm gì nổi.
Đồn Xương Giang tuy không kiên cố bằng nhưng quân đông gấp
đôi; bảy vạn đại quân ta cự địch chưa đầy một tháng, sao đã tính
chuyện ra hàng?

Thôi Tụ, Hoàng Phúc nghe vậy, bụng chưa thật yên nhưng lại sợ

rút quân mà chưa có lệnh vua, sẽ làm Minh Tuyên Tông mất thể
diện, giận cá chém thớt, thì có toàn tính mạng về đến nước, cũng
không thoát khỏi tội chém đầu. Cho nên, bọn Tụ đành liều chết
giữ chặt đồn, không đi. Cùng với lũ tuỳ tướng mấy trăm tên, Thôi
Tụ, Hoàng Phúc ngày đêm thay phiên nhau đốc thúc quân sĩ đắp
thêm luỹ cao, rào chông sắt, đặt hoả pháo ráo riết tuần tra. Sau ba
ngày ba đêm mất ăn mất ngủ vì lo lắng canh phòng, sang ngày
mười bốn tháng mười quân Minh càng nơm nớp sợ hãi bị cướp
đồn. Lạ thay, cho đến chiều tối, hết ngày mà vẫn chẳng thấy
quân ta động tĩnh. Quân tướng giặc như trút được gánh nặng thở
phào mừng rỡ. Thình lình, mờ sáng hôm sau, rằm tháng mười, giữa
lúc giặc đang mệt mỏi ngủ yên, việc canh phòng có phần trễ nải thì
quân ta nhất tề tràn tới, đẩy xe đánh thành đến phá đồn, bắc
thang trèo vào, lại lùa voi chiến xông lên. Tiếng hò reo tưởng vỡ
trời. Từ các chòi cao, tiếng loa dõng dạc truyền xuống:

- Ai hàng thì không giết!

Quân Minh kinh hoàng, không còn bụng dạ sức lực đâu mà

chống lại, bỏ chạy tán loạn, bị bắt bị giết không biết bao nhiêu
mà kể. Tướng giặc khiếp vía đều vứt gươm xuống ngựa, tự trói tay
mà xin hàng. Thấy chủ tướng Thôi Tụ, Hoàng Phúc và ba trăm
tướng khác đã cúi đầu chịu tội, mấy vạn quân giặc sống sót vội
quẳng hết dao kiếm xin quy phục. Tên nào nhanh chân lẩn vào
rừng vào núi, sau cũng bị người nước ta đi chăn trâu hái củi lùng bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.