cảnh hỗn độn, các loại mùi, thời gian... Chỉ một giọng ca thần thánh vang
lên giữa cái thinh lặng tột độ của chết chóc, đang hát chúng ta sẽ trở về,
một ngày nào đó, trong khu phố của chúng ta. Chính xác thì đó không phải
một giọng ca; nó giống như một tiếng rên se sẽ, một hình ảnh trong suốt...
Đầu óc tôi quay cuồng đâu đó... Mẹ ơi, một đứa trẻ thét lên. Tiếng gọi của
nó yếu ớt, nhưng rõ ràng, trong trẻo. Tiếng gọi đến từ rất xa, từ một nơi yên
bình nào đó... Những ngọn lửa ngốn ngấu chiếc xe đã ngừng cử động,
những cơ thể bay đã ngừng rơi xuống... Bàn tay tôi rờ rẫm lên người mình
giữa đống sỏi đá; tôi nghĩ là mình bị thương. Tôi cố nhúc nhích chân, cố
ngóc cổ dậy, nhưng không một cơ nào đáp trả... Mẹ ơi, đứa trẻ thét lên...
Mẹ ở đây, Amine... Và bà ở đó, mẹ, hiện lên từ một bức màn khói. Bà dấn
bước giữa đống đổ nát cheo leo, giữa những cử chỉ sững sờ, giữa những cái
miệng há ra bên bờ vực. Trong thoáng chốc, tấm mạng màu sữa và ánh mắt
tử vì đạo của bà khiến tôi cứ ngỡ bà là Đức mẹ Đồng trinh. Mẹ tôi vẫn
thường như vậy, vừa rạng rỡ vừa u sầu, như một ngọn nến thờ. Mỗi lần đặt
tay lên vầng trán nóng hổi của tôi, bà lại hút hết khỏi đó toàn bộ cơn sốt và
mọi nỗi ưu phiền... Và bà đang ở đó; phép mầu của bà không hề cũ. Một
cơn rùng mình lướt qua tôi từ chân đến đầu, giải phóng vũ trụ, phát sinh
cuồng say. Những ngọn lửa lại nhảy vũ điệu tang tóc, những tiếng nổ lại
vang lên, nỗi hoảng loạn lại dâng trào... Một người đàn ông áo quần rách
rưới, gương mặt và cánh tay đen thui, đang cố xáp lại gần chiếc ô tô bốc
lửa. Ông ta bị thương nặng nhưng, bị thúc đẩy bởi một sự bướng bỉnh nào
không rõ, ông ta tìm cách cứu giáo chủ bằng mọi giá. Mỗi lần ông ta đặt tay
lên cửa xe, một tia lửa phụt ra lại đẩy ông lùi lại. Bên trong xe, những cơ
thể bị gài mìn đang cháy. Hai bóng ma đẫm máu từ phía bên kia tiến đến,
cố dùng sức mở cánh cửa phía sau. Tôi thấy họ thét lên để ra lệnh hay vì
đau đớn, tôi cũng không nghe rõ. Ngay gần tôi, một ông già biến dạng đang
chằm chằm nhìn tôi với vẻ ngờ nghệch; dường như ông không biết ruột ông
đã lòi ra ngoài, máu ông đã tuôn thành vũng. Một người bị thương bò trên
đống gạch nát, trên lưng có một vệt rất lớn bốc khói. Anh ta ngang qua sát
tôi, rên xiết và hốt hoảng, và sắp tiễn linh hồn đi xa, đôi mắt mở lớn, như
thể anh không tin rằng chuyện này lại có thể xảy đến với anh, với anh. Cuối