cùng hai bóng ma cũng đập vỡ được kính chắn gió, lao vào trong chiếc xe.
Những kẻ sống sót khác cũng tới trợ giúp. Tay trần, họ tháo vỏ chiếc xe bốc
lửa, đập vỡ kính, lao vào mấy cửa xe và cuối cùng cũng đưa được xác
cheikh ra. Khoảng một chục cánh tay khiêng ông ta, đưa ông ta ra xa khỏi
đám cháy và đặt ông ta nằm dài trên vỉa hè trong khi đó một đống bàn tay
ra sức dập lửa trên quần áo ông ta. Háng tôi liên tục nhói đau. Chiếc quần
dài của tôi gần như biến mất; chỉ một vài mảnh bị cháy còn bám lỗ chỗ trên
người tôi. Cẳng chân tôi tì vào sườn, vừa thô thiển vừa khủng khiếp; một
mẩu thịt nhỏ còn giữ cho nó liền với đùi. Rồi đột nhiên, toàn bộ sức lực rời
bỏ tôi. Tôi có cảm giác các sợi tế bào đang rời ra từng đoạn, đang phân
hủy... Cuối cùng tiếng xe cứu thương đến tai tôi; dần dần, những âm thanh
phố xá lấy lại nhịp, xâm chiếm tôi, làm tôi choáng váng. Ai đó cúi xuống
tôi, khám tổng thể rồi đi ra xa. Tôi thấy người đó ngồi xổm trước một đống
thịt cháy, bắt mạch và ra hiệu cho người khiêng cáng. Một người đàn ông
khác đến nắm cổ tay tôi rồi để nó rơi xuống... “Người này hỏng rồi. Không
thể làm gì được cả.” Tôi muốn giữ nó lại, muốn buộc nó gặp lại bản sao
của nó; cánh tay tôi đã không vâng lời, đã chối bỏ tôi. Mẹ ơi, đứa trẻ lại kêu
lên... Tôi tìm mẹ tôi trong cảnh hỗn độn... Chỉ thấy những vườn quả trải dài
hút tầm mắt... những vườn quả của ông... của vị trưởng tộc... xứ sở của
những cây cam nơi ngày nào cũng là mùa hạ... và một cậu nhóc mơ màng
trên đỉnh đồi. Bầu trời xanh trong vắt. Những cây cam không ngừng đan
cành. Đứa trẻ mười hai tuổi và có một trái tim dễ tổn thương. Vào cái tuổi
của mọi thứ tình cảm sét đánh ấy, đơn giản chỉ bởi niềm tin của nó cũng
bao la như niềm vui của nó, nó muốn nhai trăng rau ráu như nhai quả, tin
rằng chỉ cần chìa tay ra là hái được hạnh phúc của thế gian... Và ở đó, trong
mắt tôi, mặc cho thảm họa vừa làm xấu đi mãi mãi kỷ niệm ngày hôm ấy,
mặc cho những cơ thể hấp hối giữa lòng đường và những ngọn lửa chôn vùi
chiếc xe của cheikh, cậu bé vẫn nhảy lên và, hai cánh tay dang rộng như
cánh đại bàng, lao qua đồng ruộng nơi mỗi cái cây là một câu chuyện thần
tiên... Những giọt nước mắt xói thành rãnh trên má tôi... “Người nói với
bạn rằng đàn ông không được khóc là người không biết những gì đàn ông
muốn nói,” cha tôi đã giãi bày với tôi như vậy khi ông gặp tôi đang suy sụp