NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 13

1

Sau ca phẫu thuật, Ezra Benhaêm, giám đốc của chúng tôi, đến gặp tôi ở

văn phòng. Đó là một quý ông nhanh nhẹn và hoạt bát dù ông đã qua tuổi
sáu mươi và đang bắt đầu béo ra. Ở bệnh viện, người ta đặt cho ông biệt
danh quản-lý-hậu-cần vì cá tính độc đoán thái quá của ông kèm thêm khiếu
hài hước lúc nào cũng đến chậm. Nhưng trong những ca khó khăn, ông
luôn là người đầu tiên xắn tay vào làm và là người cuối cùng bước ra khỏi
phòng bệnh.

Trước khi tôi nhập quốc tịch Isral, lúc tôi còn là một bác sĩ phẫu thuật

trẻ, đang tìm đủ mọi cách để được vào chính ngạch, thì ông đã ở đó. Mặc
dù chỉ là một trưởng khoa bình thường, nhưng ông vẫn sử dụng chút ít ảnh
hưởng mà vị trí của ông có được để tránh cho tôi khỏi những kẻ gièm pha.
Thời ấy, đối với con trai của một người Ả rập du cư, rất khó để hòa nhập
với hội những sinh viên ưu tú trong trường đại học mà không gây ra phản
ứng ghê tởm. Tất cả các bạn đồng khóa của tôi đều là những người Do Thái
giàu có, với dây chuyền vàng và xe mui trần đỗ trong bãi. Họ đối xử kẻ cả
với tôi và coi mỗi thành công của tôi như một sự xúc phạm đến tầng lớp
của họ. Và, khi một kẻ trong số bọn họ đẩy tôi đến bước đường cùng, Ezra
thậm chí chẳng cần biết ai là người khơi mào; ông tự động đứng về phía
tôi.

Ông đẩy cửa vào không gõ, liếc nhìn tôi, khóe môi hơi mỉm cười. Đó là

cách ông thể hiện sự hài lòng. Và, khi tôi xoay ghế để ngồi đối diện ông,
ông gỡ cặp kính ra, lau chúng bằng vạt trước áo blouse và nói:

- Có vẻ như cháu đã vào vùng nguy hiểm để đưa bệnh nhân của cháu ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.