NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 153

- Tôi xin lỗi, nhưng đây là cách duy nhất để lại gần ông.

- Đó không phải là một lý do.

- Tôi cần nói chuyện với ông.

- Về vấn đề gì?

- Tôi là bác sĩ...

- Tôi biết ông là ai. Tôi là người đã yêu cầu người ta ngăn không cho ông

đến gần nhà thờ. Tôi không hiểu điều mà ông hy vọng tìm được ở
Bethléem, và tôi không nghĩ rằng sự hiện diện của ông ở chỗ chúng tôi là
một ý hay.

Hắn đặt cuốn kinh Coran lên một cái giá nhỏ bên cạnh và đứng dậy. Hắn

nhỏ bé, khắc khổ, nhưng toát lên một nghị lực và một quyết tâm sắt đá.

Đôi mắt đen ấn tượng của hắn xoáy vào mắt tôi.

- Ông không phải người được chào đón ở chỗ chúng tôi, bác sĩ Jaafari ạ.

Ông lại càng không có quyền bước vào thánh đường này khi chưa được rửa
tội và chưa cởi giày, - hắn vừa nói thêm vừa đưa ngón tay lên lau khóe
miệng. - Nếu ông mất trí, thì ít nhất cũng phải giữ lại vẻ ngoài đứng đắn
chứ. Đây là chốn linh thiêng. Và chúng tôi biết rằng ông là một tín đồ nổi
loạn, gần như chối bỏ tôn giáo, rằng ông không đi cùng con đường với tổ
tiên mình cũng chẳng tuân thủ những nguyên tắc của họ, và đã từ lâu ông
tách mình ra khỏi Sự nghiệp của họ bằng cách chọn một quốc tịch khác...
Tôi không lầm chứ?

Trước thái độ im lặng của tôi, hắn khẽ nhăn mặt vẻ coi thường và hống

hách tuyên bố:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.