NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 152

xóm nhà số 38 nói rằng gã chưa bao giờ nghe Benjamin nói với gã về một
cô em gái nào. Cánh cửa xe sập lại và ô tô lao vút đi.

- Niềm tin vẫn ngự trị, - tôi nói với Kim.

- Tất nhiên là thế! - Kim vừa nói vừa quay lại bàn.

Tôi không chợp mắt suốt đêm. Lúc thì nhìn chằm chằm lên trần nhà như

muốn xuyên thủng nó, lúc thì rít điếu thuốc không biết thứ bao nhiêu, tôi
nghiền ngẫm lại những lời nói của Kim đến mức bão hòa mà không tìm nổi
đâu là ý nghĩa của chúng. Kim không hiểu tôi; nghiêm trọng hơn, tôi cũng
chẳng khá khẩm gì hơn cô. Thế nhưng, tôi không chịu nổi chuyện người ta
lên lớp tôi nữa. Tôi chỉ muốn lắng nghe cái điều đang lởn vởn trong đầu tôi
và bất chấp bản thân tôi, đang dẫn lối tôi về phía đường hầm duy nhất có
thể cho tôi thấy le lói chút ánh sáng vào đúng lúc mọi ngả đường khác đều
chối từ tôi.

Từ tinh mơ, tôi tranh thủ lúc Kim đang ngủ, nhón chân bước ra khỏi nhà

và đi taxi đến Bethléem. Nhà Thờ Lớn gần như vắng tanh. Một tín đồ,
người đang sắp xếp sách vở trong một thư viện tạm bợ, không có thời gian
đuổi kịp tôi. Tôi đi qua phòng cầu nguyện nhanh như gió, vén bức trướng
phủ tường phía sau giảng đài lên và bước vào một căn phòng bài trí sơ sài,
ở đó, một gã đàn ông trẻ mặc áo kamis trắng và đầu đội chiếc mũ chụp
đang đọc kinh Coran. Hắn ngồi trong thế thầy tu khổ hạnh trên một chiếc
gối nhỏ, trước mặt có một cái bàn thấp. Gã tín đồ lao theo tôi, rồi túm được
vai tôi; tôi đẩy hắn lùi lại và đối mặt với imam, người này, bực bội trước sự
đột nhập của tôi, yêu cầu đệ tử của mình không can thiệp. Gã tín đồ ấy vừa
lui ra vừa làu bàu. Imam đóng cuốn sách lại và nhìn tôi chằm chằm. Ánh
mắt hắn chất đầy vẻ giận dữ.

- Đây không phải một cái cối xay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.