NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 154

- Do vậy, tôi thấy chúng ta không có gì phải tranh luận với nhau.

- Có đấy, vợ tôi!

- Bà ấy chết rồi, - hắn xẵng giọng đáp.

- Nhưng tôi còn chưa để tang cô ấy.

- Đấy là chuyện của ông, bác sĩ ạ.

Giọng nói lạnh lùng, cộng thêm vẻ hoạt bát của hắn khiến tôi thấy bất

ổn. Tôi không thể tin rằng một người tự cho là gần gũi với Đấng Tối cao lại
có thể xa cách với con người, dửng dưng với nỗi đau của họ đến vậy.

- Tôi không thích cái cách ông nói với tôi.

- Có vô khối điều mà ông không thích, bác sĩ ạ, và tôi không nghĩ rằng

chuyện đó sẽ miễn cho ông khỏi bất kỳ điều gì. Tôi không biết ai chịu trách
nhiệm giáo dục ông; nhưng có một điều chắc chắn: ông không được dạy
bảo tốt. Mặt khác, không điều gì cho phép ông được ra cái vẻ bực tức thế
này hay đặt mình lên trên đại đa số; nhân tiện, sự thành đạt của ông hay
lòng dũng cảm của vợ ông cũng không khiến chúng tôi đánh giá ông cao
hơn. Đối với tôi, ông chỉ là một kẻ nghèo hèn bất hạnh, một đứa trẻ mồ côi
khốn khổ không đức tin không sự cứu rỗi, lang thang như một kẻ mộng du
giữa ban ngày. Dù ông có bước đi trên nước thì điều đó cũng chẳng giúp
ông rửa sạch được sự hèn hạ mà ông là hiện thân. Bởi đứa con hoang, đứa
con hoang thực sự, không phải là người không biết mặt cha mà là kẻ không
chịu thừa nhận nguồn gốc của mình. Trong số tất cả những phần tử xấu thì
đó là kẻ đáng bị khiển trách nhất và là kẻ không đáng được khóc nhất.

Hắn nhìn tôi vẻ thách thức, cái miệng như chực cắn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.