NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 167

12

Kim có lý; đáng lẽ tôi phải đưa lá thư cho Naveed, anh sẽ sử dụng nó tốt

hơn tôi. Cô lại càng không nhầm khi khuyên tôi phải cảnh giác chính mình,
bởi lẽ trong số tất cả những sai lầm, thì tôi là sai lầm khó chấp nhận nhất.
Tôi đã cần phải có thời gian mới tỏ tường mọi việc. Thật may mắn vô cùng
khi tôi vẫn vẹn nguyên thoát khỏi rắc rối - hẳn là không đạt tới kết quả gì,
không hoàn toàn vô sự, nhưng vẫn đi vững trên đôi chân mình. Thất bại của
lần phiêu lưu này sẽ còn đeo đuổi tôi, dai dẳng như một tình thế khó nghĩ,
ác hiểm như một trò đùa nhả. Rốt cuộc nó dẫn tôi đến đâu chứ? Tôi đã
quay quanh mãi một ảo mộng, giống như một con bướm đêm bay quanh
một ngọn đèn leo lét, bị ám ảnh bởi những ý đồ tò mò hơn là bị mê hoặc
bởi ánh sáng chết chóc của ngọn nến. Cái bẫy mà tôi gắng sức nhấc lên
không hé lộ với tôi chút bí mật nào của nó; nó chỉ phả vào mặt tôi thứ mùi
khó chịu và những mạng nhện của mình.

Tôi không còn cảm thấy nhu cầu phải đi xa hơn nữa.

Lúc này khi tôi đã tận mắt thấy một tên đầu lĩnh chiến tranh và một kẻ

đánh bom cảm tử là thế nào thì cái uy quyền chi phối những ác mộng trong
tôi yếu hẳn đi. Tôi quyết định dừng vở diễn của mình lại: tôi sẽ trở về Tel-
Aviv.

Kim thở phào. Cô lặng lẽ lái xe, bàn tay tỳ chặt vào vô lăng như để tự

khẳng định rằng mình không bị ảo giác, rằng cô thực sự đang đưa tôi về
nhà. Từ sáng đến giờ, cô tránh không nói từ nào vì sợ hớ, sợ làm tôi bất
thình lình thay đổi ý kiến. Cô dậy từ tinh mơ, nhẹ nhàng gói ghém mọi thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.