NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 169

mới những gì còn lại trong hình ảnh về mình ư? Tí chút phẩm cách vào
đúng lúc chẳng có gì thắng nổi tôi ư? Bày tỏ nỗi giận dữ của mình ở chốn
công cộng để người ta biết tôi xổ toẹt vào lũ nhơ bẩn đã giết chết giấc mơ
của tôi như chọc vào một cái nhọt ư?... Cứ cho rằng người ta chỉ để mắt tới
nỗi đau và sự chán nản của tôi, rằng người ta tránh xa khi tôi đi qua, rằng
những gương mặt cúi gằm xuống khi bắt gặp ánh mắt tôi... và rồi sau đó?
Điều ấy thì thay đổi được gì? Phải chữa lành nỗi đau nào chứ, phải hàn gắn
vết rạn nào chứ?... Tự đáy lòng, tôi thậm chí còn không chắc muốn hiểu
cặn kẽ nỗi bất hạnh của mình. Đúng là tôi không sợ phải đấu tranh, nhưng
làm thế nào để chiến đấu với những bóng ma chứ. Rõ ràng tôi không đối
chọi được với chúng. Tôi không biết gì về mấy lão thầy cả tinh thần hay
đám tay chân của các lão. Suốt đời mình, tôi kiên quyết quay lưng lại với
những lời chỉ trích kịch liệt của người này và những thủ đoạn mưu toan của
người khác, kiên định với những tham vọng của mình như cầu thủ jockey
bám chặt lấy yên ngựa. Tôi đã chối bỏ thị tộc mình, đã chấp nhận rời xa mẹ
mình, đã đồng ý nhượng bộ hết lần này đến lần khác để toàn tâm toàn ý
cống hiến cho sự nghiệp phẫu thuật; tôi không có thời gian để quan tâm đến
những thương tổn đã hủy hoại những lời kêu gọi hòa giải giữa hai dân tộc
được Đấng Tối cao lựa chọn nhưng lại đi chọn cách biến vùng đất Thánh
được ban phước thành chốn chiến trường kinh khủng và giận dữ. Tôi nhớ là
mình đã không hoan nghênh gì cuộc chiến của người này hay lên án gì
cuộc chiến của người kia, tôi chỉ thấy ở tất cả bọn họ một thái độ phi lý và
đáng thương hại. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình có can hệ, dù là bằng
cách nào đi nữa, vào cuộc chiến đẫm máu mà thực ra chỉ ngấm ngầm dùng
những người phải chịu đau khổ chống lại những kẻ bung xung của một nền
Lịch sử dã man luôn sẵn sàng tái diễn. Tôi từng biết đến bao hận thù đáng
khinh đến mức cách duy nhất để không giống những kẻ đứng sau những
hận thù ấy là đến lượt mình tôi không nuôi dưỡng hận thù. Giữa một bên là
chìa nốt má còn lại cho người ta tát và bên kia là đánh trả lại, thì tôi chọn
việc làm giảm nỗi đau cho các bệnh nhân. Tôi làm công việc cao quý nhất
trong số những công việc của loài người và không đời nào tôi phá hỏng
niềm kiêu hãnh nó đem lại cho tôi. Sự có mặt của tôi ở Bethléem hẳn sẽ chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.