NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 168

để chỉ đánh thức tôi khi đã xong đâu vào đấy và ô tô đã sẵn sàng, phần lớn
đồ đạc của chúng tôi đã ở trong cốp.

Chúng tôi rời những khu phố Do Thái, mắt nhìn thẳng phía trước. Không

nhìn sang phải cũng chẳng nhìn sang trái, hay nhìn hồi lâu dù vào bất cứ
vật gì; như thể chỉ một chút lơ là thôi là mọi sự hỏng hết. Kim chỉ nhìn vào
con đường trải ra phía trước cô, chạy thẳng đến lối thoát. Thoát khỏi những
dằn vặt của đêm, ngày có vẻ rạng rỡ hơn. Bầu trời trong vắt uể oải vươn
mình, như vẫn còn đang ngái ngủ. Thành phố dường như thật khó khăn bứt
mình khỏi chiếc giường. Vài người dậy sớm xuất hiện trong cảnh tranh tối
tranh sáng, lướt qua, mắt mọng lên vì những giấc mơ bị phá vỡ; họ nép
mình lại nom như những hình nhân rối bóng. Những âm thanh hiếm hoi
vang lên đâu đó, như là tiếng kéo màn sắt, như là tiếng khởi động ô tô. Một
chiếc xe ca vừa rít lên thô bỉ vừa đi vào bãi đỗ của mình. Ở Jérusalem vào
buổi sáng, người ta rất thận trọng; do mê tín người ta cho rằng nhìn chung,
chính những việc làm và những hành động đầu tiên vào lúc bình minh sẽ
tạo nên phần còn lại của ngày.

Kim tận dụng giao thông thông thoáng để phóng nhanh, rất nhanh. Cô

không nhận thấy mình đang căng thẳng. Có thể nói rằng cô tìm cách chộp
vội lấy những biến đổi tâm lý bất chợt của tôi, rằng cô sợ tôi thay đổi ý kiến
và sợ tôi quyết định quay lại Bethléem.

Cô chỉ ngồi thẳng lưng lên khi những khu ngoại ô cuối cùng của thành

phố biến mất trong kính chiếu hậu.

- Không có chuyện gì đâu mà, - tôi nói với cô.

Cô rút bàn chân đang đặt trên cần tăng tốc lại như thể, bỗng nhiên, cô

chợt nhận ra rằng cô đang giẫm lên đuôi một con rắn. Trên thực tế thì chính
cái giọng tàn yếu của tôi đã khiến cô lo lắng. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi,
quá khốn cùng. Tôi đến tìm gì ở Bethléem chứ? Cái gì đó dối trá để làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.