NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 172

- Anh cảm thấy không thoải mái khi ở nhà em à?

Tôi quay sang phía cô; cô thích nhìn thẳng về phía trước hơn.

- Anh không nên ở lại thêm một giây nào nữa, Kim ạ, và em hiểu điều đó

mà. Anh rất cảm kích khi em ở bên anh. Có điều anh cần khoảng lặng nào
đó để suy nghĩ chín chắn về những ngày vừa qua.

Kim đặc biệt sợ rằng tôi sẽ tự hại mình, sợ tôi không chịu nổi khi đối

diện với chính mình, sợ rốt cuộc tôi sẽ nhường bước cho nỗi giày vò chế
ngự. Cô tin là tôi sắp lên cơn trầm uất và đi đến hành động quyết định. Cô
không cần thú nhận điều đó với tôi; mọi thứ ở cô đều để lộ hết những âu lo
sâu sắc của cô: những ngón tay cô gõ nhịp lên bất cứ cái gì có thể, đôi môi
cô không biết làm gì khác ngoài nhăn nhó, đôi mắt cô lảng đi ngay khi bắt
gặp ánh mắt tôi, và cứ mỗi lần định nói với tôi điều gì đó, cô lại phải hắng
giọng... Tôi tự hỏi làm thế nào mà cô vẫn giữ được bình tĩnh và tiếp tục đi
theo tôi với vẻ tận tụy nhẫn nại đến vậy.

- Đồng ý vậy, - cô nhượng bộ. - Em đưa anh về nhà anh và tối em sẽ qua

đón anh. Chúng ta sẽ ăn tối ở nhà em.

Giọng cô không được thoải mái.

Tôi kiên nhẫn đợi cô quay về phía tôi rồi nói:

- Anh cần được ở một mình một thời gian.

Cô vờ như trầm ngâm rồi miệng méo xệch, cô dò hỏi:

- Đến khi nào chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.