NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 174

nghe tốt hơn.

Cô thả tôi ở nhà tôi, không dám đi cùng tôi vào trong nhà. Trước khi

đóng cánh cổng sắt lại, tôi mỉm cười với cô. Cô đáp lại bằng cái nháy mắt
buồn bã.

- Cố gắng đừng để dấu hiệu của anh làm hỏng cuộc sống của anh nhé,

Amine. Về lâu dài, nó sẽ hao mòn, và sau đó, anh sẽ không thể nắm được
nó trong tay mà không làm nó tan ra giữa các kẽ tay như một xác ướp bị
mục nát.

Không đợi phản ứng của tôi, cô nổ máy.

Khi tiếng chiếc Nissan biến mất và khi tôi lại mặt đối mặt với ngôi nhà

cùng sự im ắng của nó, tôi mới nhận ra nỗi cô đơn mênh mông của tôi; tôi
thấy nhớ Kim... Tôi lại cô đơn... Em không muốn để anh một mình, Sihem
đã nói với tôi như vậy trước ngày nàng lên đường đi Kafr Kanna. Thế là bất
chợt, mọi thứ ùa về trong tôi. Đúng lúc tôi không mong đợi nhất. Tối hôm
đó, Sihem chuẩn bị cho tôi một bữa ăn thịnh soạn; không gì khác ngoài
những món tôi ưa thích. Chúng tôi đã ăn tối dưới ánh nến, ngồi đối mặt
nhau trong phòng khách. Nàng không ăn, nàng chỉ khéo léo khoắng khoắng
chiếc nĩa của mình. Nàng thật đẹp nhưng cũng thật xa vời. “Sao em buồn
thế, tình yêu của anh?” tôi hỏi nàng. “Em không muốn để anh một mình,
anh yêu ạ,” nàng trả lời tôi. “Ba ngày, cũng không lâu đâu mà,” tôi nói.
“Nhưng với em, đó là mãi mãi,” nàng thừa nhận. Thế đấy, bức thông điệp
của nàng đấy; dấu hiệu mà tôi không nắm bắt được. Nhưng làm sao có thể
ngờ rằng vực thẳm ẩn chứa sau đôi mắt rạng ngời của nàng, làm sao có thể
đoán được lời vĩnh biệt nằm sau chừng ấy ân huệ bởi đêm đó nàng đã dâng
hiến cho tôi như chưa từng được dâng hiến trước đây?

Tôi run rẩy trên bậc cửa một lúc lâu nữa mới bước qua nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.