NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 176

Anh ta vừa suy nghĩ vừa nheo một mắt lại.

- Có một gã không tồi, nhưng tôi không biết liệu gã có sẵn sàng ngay lập

tức không. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu. Hôm nay tôi làm việc nhiều quá và tôi
kiệt sức rồi. Tôi chỉ qua để xem xét thôi. Được không?

Tôi nhìn đồng hồ.

- Được, để mai vậy.

Người thợ kính uống một hơi cạn cốc cà phê, cất cuốn sổ lịch vào cái ca

táp có quai đeo cũ nát rồi ra về. Tôi sợ anh ta lật lại chuyện vụ khủng bố
bởi rõ ràng, anh ta biết ai là người đứng sau vụ đó; nhưng anh ta không nói
gì cả. Anh ta ghi lại những việc phải làm và chỉ có thế. Tôi thấy anh ta thật
đáng mến.

Sau khi anh ta đi, tôi đi tắm rồi xuống phố. Trước tiên, một chiếc taxi

chở tôi đến ga ra nơi tôi để ô tô trước khi đến Jérusalem, sau đó, khi đã yên
vị trong xe của mình, tôi phóng ra biển. Giao thông tắc nghẽn buộc tôi phải
đỗ lại ở một bãi xe nhìn ra biển Địa Trung Hải. Các cặp đôi và các gia đình
đang thanh thản dạo bước dọc theo những bãi đất. Tôi dùng bữa tối tại một
nhà hàng nhỏ kín khuất, nuốt vài ngụm bia trong một quán bar ở đầu kia
phố, rồi tôi lê bước trên bãi biển đến hơn một giờ sáng. Tiếng sóng mang
đến cho tôi thứ cảm giác gần như viên mãn. Tôi về nhà trong tình trạng hơi
chuếnh choáng say, nhưng tinh thần giũ bỏ được không ít thứ cặn bã.

Tôi thiu thiu ngủ trong ghế bành, người mặc nguyên quần áo, chân vẫn

đi giày, cơn buồn ngủ xâm chiếm tôi giữa hai lần rít thuốc lá. Tiếng cửa sổ
lạch cạch khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Tôi nhận ra người mình ngập
ngụa mồ hôi. Tôi nghĩ đã mơ một cơn ác mộng, nhưng không tài nào nhớ
nổi đó là cái gì. Tôi loạng choạng đứng dậy. Tim tôi se lại; những cơn rùng
mình chạy dọc sống lưng tôi. Ai đó?, tôi nghe tiếng mình hét lên. Tôi bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.