NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 178

tới đầu kia căn phòng, trên đó là những cuốn sách được sắp xếp cẩn thận và
những đồ mỹ nghệ được mang về từ những miền đất xa xôi. Căn phòng này
là tòa tháp ngà của chúng tôi, riêng Sihem và tôi. Không một ai khác được
phép vào đó. Đó là góc thầm kín của chúng tôi, chốn ẩn cư dát vàng của
chúng tôi. Đôi khi chúng tôi vào đây sẻ chia những khoảng lặng của mình
và làm sống lại những cảm xúc đã bị những ồn ào của ngày làm cho cùn
nhụt. Chúng tôi thường đọc một cuốn sách hay nghe một bản nhạc, và thế
là chúng tôi như được giải thoát. Chúng tôi cũng đọc cả Kafka và Khalil
Gibran và lắng nghe thơ nhạc của Oum Kalsoum với lòng biết ơn thơ trẻ
hay Pavarotti... Đột nhiên, cơ thể tôi nổi da gà từ đầu xuống đến chân. Tôi
cảm thấy hơi thở của nàng sau gáy mình, dồn dập, nóng hổi, vội vã, chắc
chắn chỉ cần quay lại là tôi đối diện ngay được với nàng, bắt gặp nàng trong
điệu vũ rộn ràng vì những bước nhảy của nàng, hình ảnh nàng rực rỡ, đôi
mắt nàng mênh mang, xinh đẹp hơn nhiều so với những giấc mơ điên
cuồng nhất của tôi...

Tôi không quay lại.

Tôi bước giật lùi rời khỏi phòng khách cho đến khi hơi thở của nàng hòa

tan trong gió, tôi trở về phòng mình bật hết các đèn ngủ và tất cả các loại
đèn khác lên để xua tan cái cảnh tranh tối tranh sáng, tôi thay đồ, hút điếu
thuốc cuối cùng, nuốt hai viên thuốc an thần và thả mình xuống giường.

Và không tắt đèn.

Ngày hôm sau, trong phòng khách tầng trên, tôi sửng sốt khi áp mặt vào

cửa kính ngắm bình minh. Làm thế nào mà tôi trở về được cái nơi bị ám
ảnh này? Do mong muốn của tôi hay do tôi bị mộng du? Không rõ.

Bầu trời Tel-Aviv cao vời vợi; tuyệt không có lấy một gợn mây. Mặt

trăng chỉ còn là một vệt mảnh. Những ánh sao đêm cuối cùng mờ dần trên
nền trời bình minh xanh thẳm. Phía bên kia cổng nhà tôi, người hàng xóm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.