NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 194

Cánh tay tôi đờ ra: chiếc chìa khóa nằm trong túi tôi. Tôi bối rối rút nó

ra. Gã trực đêm nén một tiếng thở dài, rõ ràng là bực tức. Hắn cố kìm nén
và chúc tôi ngủ ngon.

Thang máy bị hỏng, tôi leo cầu thang bộ chật hẹp lên tận tầng năm để rồi

nhận ra là phòng của mình ở tầng ba và lại leo xuống.

Tôi không bật đèn trong phòng.

Tôi cởi đồ, nằm dài xuống giường mà không thèm dọn dẹp qua, mắt

chằm chằm nhìn trần nhà đang dần nuốt gọn lấy tôi như một cái hố đen.

Từ ngày thứ năm, tôi mới nhận ra rằng lý trí đang rời bỏ mình từng chút

một. Các phản xạ xảy ra trước cả suy nghĩ và những hành động vụng về
khiến chúng trở nên tồi tệ. Ban ngày, tôi nhốt mình trong phòng, ngồi thu lu
trên ghế hoặc nằm dài trên giường, mắt đảo lộn tròng như thể tôi đang tìm
cách lật tung những ẩn ý trong mình bởi rất nhiều ý tưởng kỳ quặc cứ
không ngớt xâm chiếm tôi, tôi nghĩ đến chuyện phó thác việc bán ngôi biệt
thự của mình cho một đại lý nhà đất, đặt dấu chấm hết cho quá khứ và sang
châu Âu hoặc Hoa Kỳ sống lưu vong. Ban đêm, tôi lang thang như một tên
kẻ cướp đi vét những sòng bạc tồi tàn, chắc chắn là tại những nơi tôi chưa
bao giờ đặt chân đến trước đây, để không gặp phải ai đó quen biết hay đồng
nghiệp cũ. Cảnh tranh tối tranh sáng của những quán bar nồng nặc mùi
thuốc lá và đủ các thứ mùi ôi khét ấy khiến tôi có được cảm giác kỳ lạ như
mình vô hình. Mặc dù có cả đống những kẻ say mèm lèm bèm và những ả
đàn bà với ánh mắt đầy mê hoặc, nhưng chẳng ai chú tâm đến tôi cả. Tôi
ngồi trong một góc khuất nơi những cô gái chếnh choáng hơi men hầu như
không dám lai vãng, và bình thản nốc rượu cho tới lúc người ta đến bảo tôi
là quán đóng cửa. Khi đó, tôi đến ngủ cho dã rượu cũng ở công viên ấy,
trên cùng chiếc ghế băng ấy và chỉ trở lại khách sạn khi đã bình minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.