NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 195

Thế rồi, trong một quán bia, mọi thứ đã vuột khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Cơn giận dữ tôi kìm nén từ nhiều ngày qua cuối cùng cũng bộc phát. Tôi đã
chờ đợi điều đó. Vốn vô cùng nhạy cảm, tôi đã biết rằng sớm hay muộn thì
tôi cũng nổ tung. Ngôn từ của tôi đã có vẻ tàn nhẫn, những lời đối đáp của
tôi đã có vẻ nhanh nhạy; tôi không kiên nhẫn nổi, tôi phản ứng rất tiêu cực
khi ai đó nhìn tôi. Không nghi ngờ gì nữa, tôi đang trở thành một con người
khác, vừa khó lường vừa quá khích. Nhưng tối đó, trong quán bia, tôi đã
không kìm chế nổi mình. Thoạt tiên, tôi không thích cái chỗ người ta xếp
tôi vào. Tôi muốn một chỗ kín đáo, trừ phi không còn bàn trống nữa. Tôi đã
cau có, rồi tôi nhượng bộ. Tiếp đó, cô phục vụ cho tôi hay là không còn
món gan nướng nữa. Cô ta có vẻ chân thành, nhưng nụ cười của cô ta làm
tôi khó chịu.

- Tôi muốn ăn gan nướng, - tôi ngang ngạnh.

- Tôi rất tiếc, nhưng không còn món đó nữa.

- Đấy không phải vấn đề của tôi. Tôi đọc thấy trên thực đơn treo ngoài

kia là các vị có món gan nướng và vì thế mà tôi vào đây, chứ không phải vì
cái gì khác.

Những tiếng quát tháo của tôi khiến tiếng dao dĩa xung quanh im bặt.

Mọi khách hàng đều quay về phía tôi.

- Có gì mà các người nhìn tôi như vậy hả? - tôi gào lên với họ.

Người quản lý vội vàng đi tới. Ông ta tỏ ra hết sức lịch sự để trấn an tôi;

vẻ lịch thiệp giả tạo của ông ta khiến những con quỷ trong tôi bị kích động.
Tôi đòi người ta phải mang món gan nướng đến cho tôi ngay lập tức. Một
đợt sóng phẫn nộ nổi lên trong phòng. Ai đó thẳng thừng gợi ý tống cổ tôi
ra ngoài. Đó là một ông có tuổi có vẻ là cảnh sát hay một quân nhân mặc
thường phục. Tôi thách ông ta đến tống tôi ra ngoài. Ông ta thuận tình và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.