NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 206

Chúng tôi quay lại đến bùng binh, gặp hai chiếc xe của Hội Chữ thập đỏ,

bám theo họ từ xa. Một quả trái phá nổ tung ở đằng xa, rồi lại thêm một quả
khác. Trên bầu trời đầy khói bụi, hai chiếc trực thăng bay vòng vòng, chuẩn
bị nhả rốc két. Chúng tôi tiến lên theo hai chiếc xe cứu thương, hết sức cẩn
trọng. Những khối nhà bị xe tăng và xe ủi san bằng, nếu không thì cũng bị
thuốc nổ thổi tung. Thay vào chỗ đó là khấp khuỷu những miếng đất bỏ
hoang kinh khủng, chất đầy những đống sụt lở và sắt vụn hoen gỉ, ở đó,
hàng đàn chuột cống cư ngụ trong lúc chờ củng cố đế chế của chúng.
Những dãy đổ nát vẫn như đang kể chuyện về những khu phố xưa giờ đang
bị dồn vào im lặng, bằng cách phô ra những mặt tiền què cụt của các khu
phố ấy, phô ra những hình vẽ tường như những đường rạch còn sâu hơn cả
những kẽ nứt. Và khắp nơi, giữa những mảnh vỡ vụn, giữa những vỏ xe ô
tô bị xe tăng cán nát, giữa những hàng giậu lỗ chỗ mảnh đạn, giữa những
vườn hoa nhỏ còn sót lại - khắp nơi, là cảm giác phải sống lại những nỗi
kinh hoàng mà người ta cứ ngỡ đã tiêu tan, cùng với niềm tin gần như chắc
chắn rằng những bất hòa đã trở nên dai dẳng đến mức sẽ không kẻ bị ám
ảnh nào muốn vùng thoát ra.

Hai chiếc xe cứu thương đi ra từ một trại đầy những bóng ma hoảng hốt.

- Những người thoát nạn, - Jamil giải thích. - Những ngôi nhà bị san

phẳng ấy là nhà của họ. Giờ họ dồn về đây.

Tôi không nói gì cả; tôi thấy hoảng sợ. Tay tôi run lên lúc lấy bao thuốc

lá ra.

- Cho anh một điếu!

Hai chiếc xe cứu thương dừng lại trước một tòa nhà, ở đó những người

mẹ đang sốt ruột chờ đợi, bọn trẻ nép trong áo váy họ. Những người lái xe
nhảy xuống đất, mở cửa xe để lộ ra những thứ thực phẩm và bắt đầu việc
phân phát thật nhanh, khiến tình cảnh chen lấn nhau bắt đầu xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.