NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 207

Jamil đã tìm được một loạt các con đường tắt, cứ mỗi lần nghe tiếng

súng nổ hay thấy một dáng người đáng ngờ khiến chúng tôi lạnh toát sống
lưng là chúng tôi lại quay trở lại.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được những khu phố tương đối yên ổn.

Những dân quân mặc quần áo vải thô và những người khác đội mũ trùm
đầu đang điên cuồng chạy ngược xuôi. Jamil giải thích rằng anh phải để xe
lại trong một ga ra và rằng kể từ lúc này trở đi, chúng tôi sẽ phải phó thác
đời mình cho sức lực của đôi cẳng chân.

Chúng tôi chạy qua những ngõ hẻm tưởng chừng bất tận và nhung nhúc

những con người trong cơn giận dữ trước khi thấy thấp thoáng căn nhà ổ
chuột của Khalil.

Jamil gõ cửa nhiều lần; nhưng không có tiếng trả lời.

Một người láng giềng cho chúng tôi hay gia đình Khalil đã rời đến

Nabulus cách đây vài tiếng đồng hồ.

- Thật xui xẻo! - Jamil thốt lên. - Anh ấy có nói chính xác là ở đâu tại

Nabulus không?

- Anh ấy không để lại địa chỉ liên lạc... Anh ấy có biết anh sẽ tới không?

- Tôi không thể liên lạc được với anh ấy! - Jamil nói, tức giận vì đã đi cả

chặng đường như vậy rồi chẳng được tích sự gì. - Janin bị cắt lìa khỏi thế
giới... Liệu tôi có thể biết tại sao anh ấy đến Nabulus được không?

- Ồ, anh ấy đi, thế thôi. Anh muốn anh ấy làm quái gì ở đây chứ. Chúng

tôi không có nước máy, không có điện; chúng tôi cũng chẳng có gì để ăn
nữa và không thể ngủ nổi bất kể ngày hay đêm. Tôi ấy à, nếu cũng có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.