NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 208

người thân thích lo được cho tôi ở đâu đó thì hẳn là tôi cũng làm điều tương
tự.

Jamil xin tôi một điếu thuốc khác.

- Thật xui xẻo! - anh nổi quạu. - Tôi chẳng quen ai ở Nabulus cả.

Người láng giềng mời chúng tôi vào nhà anh ta nghỉ ngơi.

- Không cần đâu, cảm ơn anh, - tôi nói. - Chúng tôi đang vội.

Jamil cố suy nghĩ, nhưng nỗi thất vọng khiến những suy nghĩ của anh trở

nên lộn xộn. Anh ngồi xổm trước cửa nhà anh trai mình, căng thẳng hút
điếu thuốc, quai hàm bạnh ra.

Rồi anh đứng phắt dậy.

- Chúng ta làm gì đây? - anh hỏi. - Anh không thể đi sang các vùng lân

cận được. Anh phải quay về Ramallah để trả ô tô cho chủ xe.

Tôi cũng vậy, tôi cũng rất bối rối. Khalil là điểm mốc duy nhất của tôi.

Theo những tin tức mới nhất thì Adel lưu trú ở nhà anh. Tôi đã hy vọng anh
sẽ dẫn tôi đến gặp Adel.

Chúng tôi là anh em họ, Khalil, Jamil và tôi. Tôi không biết rõ Khalil

lắm, anh hơn tôi mười tuổi, nhưng tôi và Jamil, thuở thiếu thời, chúng tôi
chơi rất thân với nhau. Thời gian qua chúng tôi không gặp nhau nhiều, vì
nghề nghiệp của chúng tôi khác biệt nhau, tôi thì làm bác sĩ phẫu thuật ở
Tel-Aviv, anh thì làm tài xế ở Ramallah, vậy nhưng khi có việc phải đi qua
chỗ tôi ở, anh không khi nào quên ghé nhà tôi chơi. Jamil là một người cha
trung hậu, tình cảm và vô tư. Anh rất yêu quý tôi và vẫn giữ lại một tình
cảm trìu mến bất diệt từ tình bạn thuở xa xưa. Khi tôi báo sẽ đến thăm anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.