NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 209

ngay lập tức anh đã xin chủ cho nghỉ phép một ngày để dành thời gian cho
tôi. Anh biếtchuyện của Sihem. Yasser đã kể cho anh nghe chuyến đi rầy rà
của tôi đến Bethléem và cho anh biết những mối nghi ngờ đang đổ dồn vào
tôi rằng tôi bị các cơ quan tình báo Isral giật dây. Jamil không muốn nghe
gì cả. Anh dọa sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa nếu tôi đến ở nhà ai
đó khác ngoài nhà anh.

Tôi ở Ramallah hai đêm vì tay thợ cơ khí không sửa nổi xe cho tôi. Jamil

đã phải nài nỉ một người anh em họ khác cho chúng tôi mượn xe và hứa sẽ
trả anh ta trước buổi tối. Anh tính để tôi lại nhà anh trai Khalil của anh và
trở về ngay sau đó.

- Ở đây có khách sạn không? - tôi hỏi người hàng xóm.

- Có chứ, nhưng với tất cả đám nhà báo kia thì khách sạn nào cũng hết

chỗ. Nếu các anh muốn đợi Khalil ở nhà tôi thì cũng được, tôi không thấy
phiền gì. Lúc nào cũng có một chiếc giường dành cho khách ở nhà một tín
đồ ngoan đạo.

- Cảm ơn anh, - tôi nói, - chúng tôi tự xoay xở được.

Chúng tôi tìm được một phòng trống trong một chỗ như kiểu nhà trọ,

không xa nhà Khalil là mấy. Gã lễ tân yêu cầu tôi thanh toán trước khi đi
cùng tôi lên tầng ba để chỉ cho tôi một căn phòng hẹp bên trong có kê một
chiếc giường ọp ẹp, một chiếc bàn ngủ thô sơ và một cái ghế bằng kim loại.
Gã chỉ cho tôi nhà tắm nằm cuối hành lang, một lối thoát hiểm để dùng khi
cần rồi bỏ mặc tôi lại cho số phận định đoạt. Jamil ngồi dưới phòng đợi.
Tôi đặt túi xuống ghế và mở cửa sổ nhìn ra trung tâm thành phố. Từ rất xa,
những nhóm trẻ con đang ném đá vào những chiếc xe tăng Isral trước khi
chạy tán loạn dưới làn mưa đạn bọn lính bắn ra; những quả lựu đạn cay dội
thứ khói trắng nhờ của nó xuống những con hẻm ngập ngụa bụi; một toán
người đang tụ tập quanh một cơ thể vừa bị quật ngã... Tôi đóng cửa sổ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.