NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 210

và xuống gặp Jamil ở tầng trệt. Hai phóng viên ngực áo phanh ra đang nằm
ngủ trên một chiếc tràng kỷ, đồ nghề đeo quanh người. Gã lễ tân cho chúng
tôi biết có một quầy bar nhỏ trong cùng bên phải nếu chúng tôi muốn uống
hay ăn qua loa gì đó. Jamil xin phép tôi quay trở lại Ramallah.

- Anh sẽ tạt lại nhà Khalil và đưa cho người hàng xóm địa chỉ khách sạn

để anh ta có thể liên hệ với chú khi anh trai anh quay về.

- Được ạ. Em sẽ không rời khách sạn. Vả lại, em cũng không biết có thể

đi đâu được ở cái chốn này.

- Chú có lý đấy, chú cứ ở yên trong phòng mình đến khi nào người ta tới

tìm chú. Chắc chắn hôm nay hoặc muộn nhất là ngày mai Khalil sẽ về. Anh
ấy chẳng bao giờ để nhà mình trong tình trạng không người ở cả.

Anh ôm chặt lấy tôi.

- Cẩn trọng nhé, Amine.

Sau khi Jamil đi, tôi đến quầy bar hút vài điếu thuốc bên một tách cà phê.

Những thiếu niên trang bị vũ khí, đầu quấn khăn xanh lá và mặc áo chống
đạn, cũng tới đó. Chúng ngồi vào một góc, một nhóm phóng viên Pháp đi
tới gặp chúng. Gã dân quân trẻ tuổi nhất giải thích với tôi rằng đây là một
cuộc phỏng vấn và lịch sự mời tôi đi ra.

Tôi trở lại phòng mình và lại mở cánh cửa sổ nhìn ra những cảnh tượng

chiến tranh hỗn độn. Tim tôi thắt lại trước cảnh tượng đập vào mắt mình...
Janin... Đó từng là thành phố tuổi thơ tôi. Đất đai của thị tộc chỉ nằm cách
đây khoảng ba mươi cây số, tôi vẫn thường đi cùng bố tôi mỗi khi ông vào
thành phố bán tranh cho những gã con buôn mù nghệ thuật. Hồi ấy, dường
như với tôi, Janin bí hiểm không khác gì Babylon, và tôi vẫn thích thú coi
những chiếc chiếu nơi đây như những tấm thảm bay. Rồi, khi tuổi dậy thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.