NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 212

Tôi tỉnh giấc. Căn phòng chìm trong bóng tối. Đồng hồ đeo tay của tôi

chỉ sáu giờ chiều.

- Ông Jaafari, có người muốn gặp ông, - người ta thông báo cho tôi từ

phía sau cánh cửa.

Một thằng bé đang đợi tôi ở quầy lễ tân, bó mình trong bộ áo quần sặc

sỡ. Nó vào độ mười tám tuổi, nhưng lại cố tỏ ra mình già dặn hơn. Khuôn
mặt với những đường nét thanh tú của nó lún phún râu không cạo để nuôi
thành hẳn bộ râu.

- Tôi tên là Abu Damar, - thằng bé tự giới thiệu ra vẻ thông thái. - Đó là

bí danh của tôi. Tôi là người đáng tin cậy. Khalil cử tôi đến đón ông.

Rồi nó ôm ghì lấy tôi theo cách của các chiến binh Hồi giáo.

Tôi theo nó đi qua một khu phố náo nhiệt nơi vỉa hè mất dạng dưới

những lớp vụn gạch đá. Các nhóm quân Isral hẳn chỉ mới rời khỏi đây bởi
vẫn thấy lòng đường toang hoác hằn lên vết bánh xe tăng như kẻ tử tù vẫn
hằn những dấu vết của nỗi khổ đau dai dẳng. Một lũ trẻ con đuổi theo
chúng tôi trong tiếng ồn ào lộn xộn rồi vừa gào thét vừa lao vào một con
hẻm.

Thằng bé dẫn đường đi quá nhanh so với tôi; nên đôi lúc nó buộc phải

dừng lại để đợi.

- Không phải đường này, - tôi cảnh báo nó.

- Sắp tối rồi, - nó giải thích. - Buổi tối có nhiều khu vực bị giới nghiêm.

Nên không được khinh suất. Ở Janin chúng tôi rất có kỷ luật. Mọi chỉ thị
đều tuân thủ quy tắc. Nếu không thì khó mà trụ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.