NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 213

Rồi thằng bé quay về phía tôi nói thêm:

- Chừng nào ông còn đi với tôi thì chừng ấy ông còn an toàn. Tôi là thổ

địa ở đây. Trong một hay hai năm tới cũng vẫn là tôi có quyền ra lệnh.

Chúng tôi tới một ngõ cụt tối thui. Một dáng người mang vũ khí đứng

gác trước một cửa nhỏ. Thằng bé đẩy tôi về phía người đó.

- Bác sĩ của chúng ta đây, - nó nói, tự hào vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Tốt lắm, nhóc ạ, - gã lính canh trả lời. - Giờ thì về nhà đi và đừng nhớ

đến bọn tao nữa.

Thằng bé hơi bối rối trước giọng nói dứt khoát của gã lính canh. Nó chào

chúng tôi và vội vã mất hút trong bóng tối.

Gã lính canh mời tôi đi theo gã vào một sân trong kiểu Tây Ban Nha, ở

đó có hai gã cảnh vệ khác vừa đánh bóng xong súng ống của mình dưới ánh
đuốc. Một gã đàn ông cao lớn bó mình trong chiếc áo vest lính dù đang
đứng trên ngưỡng cửa dẫn vào một căn phòng ngổn ngang những chiếc
giường dã chiến và túi ngủ. Đó là tên chỉ huy. Khuôn mặt lấm chấm tàn
nhang và đôi mắt trắng dã của hắn không lấy gì làm vui mừng khi gặp tôi.

- Ông muốn trả thù à bác sĩ? - hắn sát lại gần tôi hỏi.

Bị bất ngờ, tôi phải mất một lúc mới hồi tỉnh được.

- Gì cơ?

- Ông nghe rõ rồi đấy, - hắn vừa vặc lại vừa dẫn tôi vào một căn phòng

khuất. - Chính Shin Beth đã cử ông đến giẫm chân lên tổ kiến lửa để buộc
chúng tôi phải ló mặt khỏi hang và tự nộp mình cho chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.