NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 240

bỉ nhìn bức tường thành che khuất đường chân trời. Trông cụ như
Moêse

[15]

đứng trước Con Bê vàng.

- Người Do Thái phải trôi giạt vì họ không chịu được những bức tường, -

cụ nói mà không để ý đến tôi. - Không phải chuyện ngẫu nhiên nếu họ
dựng lên bức tường thành này để than vãn trên đó. Sharon đang đọc ngược
kinh Torah. Hắn tin sẽ bảo vệ được Isral khỏi kẻ thù nhưng lại chỉ làm một
việc là nhốt đất nước trong một cái khu tập trung khác, không kinh khủng
bằng nhưng cũng bất công như vậy...

Cuối cùng cụ quay về phía tôi.

- Xin lỗi vì làm phiền anh. Tôi thấy anh đến bằng lối đường mòn và tôi

ngỡ như gặp một người bạn cũ đã xa cách từ một thập kỷ nay và là người
tôi rất nhớ. Anh có hình dáng, bước đi và, bây giờ lại gần anh hơn một
chút, tôi thấy cả đường nét của người đó nữa. Anh không phải là Amine,
con trai của họa sĩ Redouane đấy chứ?

- Chính là tôi đây.

- Tôi đã chắc như thế. Anh giống ông ấy như tạc. Có khoảnh khắc, tôi

tưởng như anh là bóng ma của ông ấy.

Cụ chìa bàn tay nhăn nheo cho tôi.

- Tôi là Shlomi Hirsh, nhưng người Ả rập gọi tôi là Zeev Thầy tu. Theo

tên một vị thầy tu khổ hạnh thuở xưa. Tôi sống trong ngôi nhà lá, dưới kia,
sau vườn cam. Trước đây, tôi làm thương gia buôn bán hàng cho ông nội
anh. Từ khi đất đai của ông cụ mất, tôi chuyển sang nghề thầy lang. Ai
cũng biết tôi chẳng có quyền lực gì hơn những con gà bị tôi giết đặt trên
bàn thờ thờ cúng những điều vô ích, nhưng dường như chẳng ai bận tâm.
Người ta vẫn đến xin tôi những điều thần diệu mà tôi không ban phát được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.