NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 238

thật khó tin một chàng trai nhút nhát như nó lại có tài kể chuyện cười khiến
người ta thích thú đến vậy.

Tôi trở về phòng trong tâm trạng say đắm những câu chuyện nó kể.

Buổi sáng, đúng vào giờ đêm tối đang lùi dần nhường chỗ cho những tia

sáng đầu tiên của ngày thì tôi thức dậy. Tôi đã ngủ như một đứa trẻ. Có lẽ
tôi đã mơ những giấc mơ đẹp, nhưng tôi lại chẳng nhớ giấc mơ nào cả. Tôi
cảm thấy khỏe khoắn, khoan khoái. Faten đã đưa vị trưởng tộc ra sân; tôi
thấy ông qua cửa sổ, uy nghi trên ngai báu của mình, giống như một totem
đang lại sức. Ông đang đợi mặt trời lên. Faten đã chuẩn bị xong món bánh
kẹp. Nó mang bữa sáng vào phòng khách cho tôi; gồm có cà phê sữa, ô liu
và trứng luộc, hoa quả theo mùa và những lát bánh mì phết bơ nhúng mật
ong. Tôi ăn một mình, Wissam vẫn đang ngủ. Thỉnh thoảng Faten lại tới
xem tôi có thiếu gì không. Sau bữa ăn, tôi ra sân gặp Omr. Ông siết chặt tay
tôi khi tôi nghiêng người hôn trán ông. Nếu ông không nói gì nhiều, thì đó
là để tận hưởng từng khoảnh khắc tôi mang đến cho ông. Faten vào chuồng
cho gà ăn. Mỗi lần đi qua trước mặt tôi, nó đều mỉm cười với tôi. Mặc cho
chốn quê mùa khắc nghiệt và số phận tàn bạo, nó vẫn vững vàng. Ánh mắt
nó khô cằn, hành động thô mạnh, nhưng nụ cười của nó, thật đáng ghen tỵ
thay, vẫn giữ được vẻ dịu dàng kín đáo.

- Cháu muốn đi quanh một vòng, - tôi nói với Omr. - Ai mà biết được?

Có thể cháu lại tìm được chiếc cúc áo bằng đồng mà cháu đã đánh mất ở
đây cách nay hơn bốn mươi năm thì sao.

Omr gật gù mái đầu nhưng lại quên buông tay tôi ra. Đôi mắt già nua hao

mòn trong gió cát và những nỗi bất hạnh của ông sáng lên như những món
đồ quý bị bụi bẩn.

Tôi đi ngang qua vườn rau, tiến sâu vào khu vực còn lại của vườn cây ăn

quả chỉ còn vài cây trơ trụi để tìm những con đường tuổi thơ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.