NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 236

16

Omr, người lớn tuổi nhất của thị tộc, vị anh hùng cuối cùng của một thời

đại oanh liệt từng nuôi dưỡng những truyện kể trước lúc đi ngủ của chúng
tôi thuở xưa... Omr, người ông họ của tôi, người từng lướt qua thời đại như
một ngôi sao băng, nhanh đến độ những nguyện vọng của ông không bao
giờ theo kịp... Ông ở đó, trong sân nhà trưởng tộc, và ông đang mỉm cười
với tôi. Ông hạnh phúc khi được gặp lại tôi. Gương mặt hằn sâu những nếp
nhăn của ông run run vì một niềm vui tha thiết tới mức có thể ví đó là niềm
vui của một cậu bé được gặp lại cha mình sau thời gian dài biệt tích. Đã
nhiều lần, ông, haj, biết đến chiến thắng, danh vọng cùng rất nhiều xứ sở và
được cưỡi trên lưng những con ngựa thuần giống huyền thoại băng qua
những miền đất trứ danh. Ông từng chiến đấu trong đội quân của Lawrence
xứ Ả rập - “gã Ibliss da tái nhợt đến từ xứ sở sương mù để giúp đỡ người Ả
rập du cư chống lại đế chế Ottoman và gieo rắc bất hòa giữa những người
Hồi giáo” -, ông từng phục vụ trong đội cận vệ hoàng gia của vua Ibn
Séoud trước khi phải lòng một người hầu gái rồi cùng bà trốn khỏi bán đảo.
Những tháng ngày vất vưởng, rồi tình cảnh sa sút đã hạ gục mối tình của
họ. Bị nhân tình bỏ rơi, ông lang thang từ công quốc nọ đến vương quốc
kia để làm giàu, cướp bóc chỗ này chỗ kia rồi trở thành kẻ buôn lậu vũ khí
ở Sanaa, buôn thảm ở Alexandrie trước khi bị thương nặng vì bảo vệ El
Qods năm 1947. Tôi biết ông đi khập khiễng là do viên đạn ở đầu gối, rồi
ông phải chống gậy sau một cơn đau tim vào cái ngày ông chứng kiến cảnh
những chiếc xe ủi Isral tàn phá những vườn cây của dòng họ để xây lên đó
một khu di dân Do Thái. Hôm nay, tôi gặp lại ông giờ đã tàn tạ kinh khủng,
gương mặt người chết và ánh mắt héo hắt; ông chỉ còn như một nắm xương
bị lãng quên ngồi trong chiếc xe lăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.