NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 234

Sihem cũng đã nhìn tôi bằng ánh mắt như thế vào cái buổi sáng tôi tiễn

nàng ở bến xe.

- Cháu thực sự rất tiếc, ammou ạ.

- Còn cậu,...

Nó không dám lại gần tôi. Về phần mình, tôi cũng chẳng làm gì cả, tôi

không lại gần nó. Tôi không muốn nó hiểu nhầm; tôi muốn nó hiểu rằng vết
thương trong tôi không bao giờ liền da. Wissam mở cửa xe cho tôi, chờ tôi
ngồi vào rồi chạy lên ngồi sau vô lăng. Chiếc xe quay một vòng trong sân,
gần như sượt qua một Adel đang tê liệt trong những suy nghĩ của mình rồi
đi ra phố. Tôi muốn thấy lại ánh mắt ấy, tôi muốn chẩn đoán nó; tôi không
ngoái lại. Ở đoạn kế tiếp, con đường phân nhánh thành nhiều con hẻm.
Những tiếng ồn ào của thành phố ùa vào tai tôi, những đám đông lộn xộn
làm tôi chóng mặt; tôi ngửa đầu ra thành ghế và cố gắng không nghĩ đến gì
nữa.

Ở khách sạn, người ta trả lại tôi đồ đạc và đồng ý cho tôi tắm. Tôi cạo

râu và thay đồ, sau đó tôi nhờ Wissam đưa tôi đi thăm quê hương tổ tiên
tôi. Chúng tôi rời Janin không gặp trở ngại gì. Các trận chiến đã ngừng
được ít lâu; phần lớn quân đội Isral đã rút lui. Nhiều nhóm phóng viên
truyền hình đi quanh những đống đổ nát hòng tìm kiếm cái gì đó kinh
hoàng để đưa tin. Xe chúng tôi đi qua vô số những bãi chiến trường trước
khi tới được con đường thảm hại dẫn đến những vườn quả của ông tôi. Tôi
để ánh mắt mình rong ruổi khắp các bình nguyên như một đứa trẻ đuổi theo
những giấc mơ của nó. Nhưng tôi không thể thôi nghĩ đến ánh mắt Adel,
nghĩ đến bóng tối dâng đầy trong ánh mắt ấy. Nó để lại trong tôi một cảm
giác rất kỳ lạ, như một thứ tình cảm tang tóc. Tôi như thấy lại nó đang
đứng trong cái sân trong kiểu Tây Ban Nha chói lòa ánh sáng ấy. Đó không
phải Adel tôi từng biết, hài hước và hào phóng; đó là một con người khác,
một con người u uất, sôi sục vì một tham vọng của loài sói không là gì khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.