NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 241

Tôi thề thốt những ngày tốt đẹp sẽ tới để đổi lấy vài đồng shekel khốn khổ;
và vì như thế không đủ làm nên hạnh phúc cho tôi nên không khách hàng
nào oán trách tôi khi tôi đoán trật cả.

Tôi siết chặt tay cụ.

- Tôi có làm phiền anh không?

- Bây giờ thì không, - tôi trấn an cụ.

- Tốt quá. Thời gian này người ta rất hiếm khi đi dạo ở đây. Do Bức

tường. Bức tường này, nó thật ghê tởm, phải không? Sao người ta lại có thể
xây lên những điều ghê tởm thế này chứ?

- Những điều ghê tởm không nhất thiết là cơ sở hạ tầng.

- Đúng vậy, nhưng ở đó, thẳng thắn mà nói, người ta lẽ ra có thể tìm ra

thứ gì đó khá hơn. Một Bức tường ư? Điều đó có nghĩa gì? Người Do Thái
sinh ra đã tự do như cơn gió, khó nắm bắt như sa mạc trên Trái đất. Nếu họ
quên ấn định phạm vi tổ quốc mình đến mức suýt bị người ta tước mất, thì
đó là vì bấy lâu nay họ tin rằng Miền đất hứa trước hết phải là miền đất mà
ở đó, không một tường thành nào cản được ánh mắt họ vươn xa hơn những
tiếng kêu thét của họ.

- Còn những tiếng kêu thét của những người khác, họ làm gì với những

tiếng kêu thét ấy?

Cụ già cúi đầu.

Cụ lượm một ít đất và miết vụn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.