NGÕ LỖ THỦNG - Trang 27

anh đã ngủ rồi. Cả cái ngõ Thắng Lợi hay Lỗ Thủng này cũng đã ngủ mê
ngủ mệt rồi. Ngủ làm gì nhỉ? Mình sẽ thức suốt đêm nay, chờ sáng. Sáng
mai Hạnh sẽ đến, hai đứa sẽ lên phường. Mới chỉ nghĩ tới đó Gù đã cảm
thấy sung sướng lắm rồi. Anh ngồi im phăng phắc, he hé cánh cửa, lắng
nghe tiếng động tĩnh phía cuối dãy, nơi ấy có một căn phòng sực nức mùi
đàn bà, con gái. Hạnh đang làm gì? Chắc gì cô ấy đã ngủ được. Có khi
Hạnh cũng đang nghĩ tới anh. Nhưng nếu không ngủ được thì cũng phải đi
ra, đi vào, hoặc có tiếng động chứ. Đằng này cứ im như tờ!

Gù cố xích ghế lên, trườn ra tận gốc bàng, đến khi nhìn được tới phía ấy,

anh mới dừng lại. Không có ánh đèn, chắc là ngủ rồi. Mà đêm nay lạnh,
mình hoạt động nhiều nên mới thấy nóng người lên thôi. Anh ngồi sát gốc
bàng, nhìn chò chõ vào bóng đêm. Có hai con chó nhà nào động tình phóng
ầm ầm qua, rồi lại phóng trở lại. Một cơn gió thốc vào ngực Gù. Anh khẽ
rùng mình, áp má vào thân cây. Trời xao xác trên tán lá. Bắt đầu mưa phùn
rồi.Anh hậm hực quay ghế, nhích dần, nhích dần vào nhà. Từ bé tới giờ, Gù
vẫn coi ban đêm chỉ dành cho giấc ngủ. Chưa bao giờ anh thức khuya thế
này. Té ra ban đêm mới thực là cái dành cho con người. Chỉ những kẻ hèn
mọn, ngu dốt mới không biết đến vẻ đẹp của đêm đen. Anh hình dung ra
quán nước nhà anh vào dịp Tết này, khách ra vào tíu tít. Hạnh sẽ lo hết mọi
bề cho anh, anh chỉ việc ngồi trên ghế bán hàng, chuyện phiếm với khách.

Gù cảm thấy thoang thoảng đâu đây mùi son phấn. Đúng rồi, chứ còn gì

nữa. Anh đưa tay vuốt mặt, rồi liếm môi, cái vị đắng của son sao mà hấp
dẫn, hấp dẫn đến nao lòng Gù. Nó như là một khối vật chất mang hình
người con gái ấy, lại cũng như hư ảo, chỉ là hư ảo. Gù phát cuồng lên vì
hạnh phúc. Cái thằng Nghẽo có mà suốt đời cũng không được hưởng phút
giây kỳ diệu ấy. Chẳng có con đàn bà nào lại dám ghé vào đôi môi dày của
nó, bố thí cho nó một cái hôn. Thế thì còn sống làm gì kia chứ! Sống ở trên
đời mà cứ phải vác cái đầu to tổ bố trên cái cổ mềm oặt ra, trên cái thân
hình cũng mềm oặt ra, với đôi chân rệu rọ, phải tựa vào thành xe để đẩy, ấy
thế mà cũng có lúc thấy nó toác miệng ra cười hềnh hệch. Cứ tưởng mình
đã nhục, vậy mà còn khối thằng nhục hơn. Nhưng nhục thì nhục, con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.