NGÕ LỖ THỦNG - Trang 72

KHÚC SÁU

Tôi không muốn quay về căn phòng cô độc của mình vào lúc này, phần

vì bã bời do câu chuyện bà Huệ vừa kể, phần vì tôi muốn tránh sự dằn vặt
vốn có trong lối sống của mình. Tôi thích được hít thở không khí trong lành
và tránh xa những va chạm. Cái lỗ thủng giờ đây hấp dẫn tôi. Đã lâu lắm
rồi tôi không vào công viên nhất là buổi tối. Tôi sẽ đi hết một vòng quanh
hồ, tìm sự thư dãn trong sự vận động cơ bắp, quyết không nghĩ ngợi gì.
Cũngcó thể tôi sẽ tạt vào sân khấu ngoài trời xem ca nhạc, hoặc là mua một
ly nước chanh, ngồi quán gió một mình. Những ý định ấy hình thành rất
nhanh trong đầu tôi và nó cũng bị xóa đi rất nhanh khi tôi vừa cúi xuống,
định chui qua. Một bàn tay từ trong hốc tối túm lấy ngực tôi, ép vào tường.
Tôi chỉ kịp kêu lên "ớ! ớ!" đã bị chặn đứng cổ nhưng cái bóng đen đã
chững lại và bật ra một tiếng cười ngô ngố rồi đẩy tôi ngã bổ chửng ra đám
cỏ sát mép tường phía trong công viên.

- Đ. mẹ anh giai, đi tìm phò phạch sao không nói với đàn em một tiếng?
Tôi nhận ra thằng Mỹ, liền trở mặt:

- Mẹ thằng Lỗ, mày định trấn ông hả?
Nó cười hiền lành:
- Em tưởng có con mồi nào, kiếm dăm hào uống rượu.

Tôi lấy bao "ba số" ném ra trước mặt thằng Mỹ. Nó cầm bao thuốc kêu

lên:

- Dạo này ông anh "dằm" quá, thảo nào không tới quán anh Gù.
- Dằm gì, tôi nói. Người ta cho đấy.

Chúng tôi cùng hút thuốc.
- Lâu nay ông anh biến đi đâu mà mất mặt?
- Công tác.

- Anh Gù bảo ông anh chạy làng!
- Có gì mà phải chạy? Bận. Mày bỏ cái lối trấn vặt này đi, Mỹ ạ, tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.