NGỘ PHẬT - Trang 167

Thanh Đăng đại sư đến sau núi, trụ trì Thù Ấn đã chờ sẵn ở đấy cùng

thú cưng mèo đen chễm chệ trên đầu, bên tay bày bộ kỷ trà gã vớ bừa theo,
đang thong thả nhẩn nha phẩm trà.

"Sư thúc đến hậu sơn, nghĩa là y lại sắp ra rồi nhỉ. Tuy không phải lần

đầu tiên, nhưng gần đây ma khí ở khe nứt hậu sơn sôi trào cực lực, sư thúc
phải cẩn thận hơn nhé." Thù Ấn híp mắt bảo.

Với ánh mắt từ bi và vẻ mặt bình thản, Thanh Đăng đại sư gật đầu với

gã, sau đó, tấm áo tăng trắng muốt chậm rãi bước vào khe nứt đỏ thẫm.
Ánh vàng lóe lên, sắc đỏ sậm nuốt chửng áo trắng.

Thế giới trong khe nứt là một đồng hoang đất đỏ, không khí đỏ nhạt

mơ màng, bầu trời lập lòe sáng, chốc chốc lại dậy tiếng rít tiếng hí hoang
mang lòng người. Thanh Đăng đại sư như một ngọn đèn, phật quang màu
vàng trên người cực kỳ bắt mắt, những bóng đen vây quanh anh hễ chạm
vào phật quang sẽ gào thét rồi biến thành bụi đỏ. Nhưng dù biết là nguy
hiểm, những con quỷ cắc ké xem ăn uống cắn nuốt là bản năng ấy vẫn
không từ bỏ, quanh quẩn gần bên, lom lom nhìn Thanh Đăng đại sư.

Thanh Đăng đại sư như không trông thấy chúng, sải chân không nhanh

không chậm, vững bước đến ngồi trước một tảng đá to đã bị xói mòn.

Lặng lẽ ngồi được một lúc, anh lại dứt khoát phủi bụi trên tảng đá rồi

nằm dài xuống nhắm mắt, như định ngủ.

Trước đó, rất nhiều bóng đen la đà trong không khí vì phật quang nồng

hậu trên người anh mà không dám đến gần, nhưng dần dần, chúng lại phát
hiện phật quang lấp lánh kia yếu đi, thậm chí sau rốt còn biến mất.

Sau khi người nằm trên tảng đá to mất phật quang hộ thể thì nom vừa

vô hại vừa ngon lành, với các tiểu quỷ dập dềnh này, đây là thời cơ tốt nhất
để ăn thịt anh. Vì thế bóng đen ùn ùn thét gào bao vây lấy Thanh Đăng đại
sư, sốt ruột chia chác máu thịt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.