NGỘ PHẬT - Trang 179

“Uầy, hồng năm nay sai quá.” Trông thấy một cây cao cỡ nửa người

trổ đầy quả màu cam ven đường, Bạch Nhiễm Đông vặt bừa ném cho ba đệ
tử, chả thèm chùi mà ngoạm luôn quả đang cầm, còn lắc đầu nhận xét:
“Hơi chua, mà đúng là chưa tới mùa hồng ngon nhất, để chín thêm mấy
hôm nữa mới hết xẩy.”

Nhị vị sư huynh sư tỷ thoải mái xơi hồng, người chính trực như Giang

Trừng… cũng tự nhiên ăn cho kịp mốt. Ôi xồi mắc gì phải lo, trời mà sập
thì ai cao họ đỡ, sư phụ sư huynh sư tỷ đều ở đây cả, nhỡ xảy ra chuyện
cũng chả tới lượt cô âu sầu. Nhòm sư phụ có vẻ đã quen tay hay trộm, kinh
nghiệm chắc phải gọi là cả mớ, Giang Trừng vô cùng thức thời.

Kể ra thì loại hồng này mọng nước, ngon thật.

Khu vườn rất to, được con đường lát đá xanh chia thành từng khoảnh

ngay ngắn, rộng bao la. Khoảnh trồng hoa cỏ, thửa trồng cây ăn quả, có cả
khu trồng rau và lúa.

Những cây trái sai trĩu nơi đây, có loại Giang Trừng thấy rất quen

nhưng không nhớ tên, có loại là rau củ mình thường ăn, cũng có loại chưa
từng biết đến. Ruộng thì trồng cải thảo và ớt xanh rất bình thường, ruộng
thì trồng cây năm chạc khổng lồ có lá răng cưa rất lạ, ruộng lại trồng cây
không rõ tên, trổ từng chùm quả như đèn lồng đỏ quai quái.

Sư phụ Bạch Nhiễm Đông rõ đã quen thuộc nơi đây lắm, phăm phăm

từng bước rành rẽ, càng vào sâu không khí càng trong lành, hương hoa trái
thoang thoảng, ngửi mà chảy dãi. Bạch Nhiễm Đông rốt cũng ngừng chân,
rút vài cái túi đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra phát cho từng người.

“Trừng Trừng, thích ăn quả gì cứ hái, đừng khách sáo.”

Giang Trừng thực chẳng giữ kẽ gì, cứ nhằm thẳng món mình thích cho

vào túi. Nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng túi lại chứa được rất nhiều, số trái cây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.