NGỘ PHẬT - Trang 180

Giang Trừng đựng phải gấp ba lần thể tích túi, thế mà nó vẫn chả căng lên
tý nào.

Bạch Nhiễm Đông vạch túi cô ra xem, cười rạng rỡ vỗ vai Giang

Trừng, “Chả hổ là đồ đệ nhà ta, ánh mắt không tệ chút nào, toàn chọn mấy
cây ngon mà đại sư huynh ta tốn biết bao công sức mới đem được về đây
thôi. Nhưng vẫn để sót không ít món ngon hơn, tới đây, sư phụ chỉ con.”
Giang Trừng nghe đoạn, chắc chắn sư phụ mình có một thuộc tính, gọi là
‘dìm sư huynh’.

“Trông thấy bên kia rồi chứ? Cái cây quả trắng mà sư huynh ta dời từ

hiểm địa Bắc Tuyết sơn về đấy, quả ấy gọi là băng sương huyền, ngoài vỏ
ngưng kết một lớp sương giá tự nhiên, sau khi ăn cay thì xơi vài quả băng
sương huyền, ôi dồi cái vị nó, chậc chậc, cứ phải gọi là tuyệt diệu, nhất là
ngày hè đem ngâm, chỉ giây lát thôi đã thành bát nước đá, thú vị lắm. Uống
rồi hết sợ nóng, cũng gọi là có tý tác dụng.”

Giang Trừng: Nghe oách thế thì hẳn nó phải có công dụng đặc biệt nào

khác, cứ xem như nước giải khát và đá tảng vậy cũng được hả?

“Bên kia là quả nhục đồ tương, ngào ngạt vị thịt nướng phết tương, ăn

cũng tạm, được cái mới lạ hay ho.” Thứ mà Bạch Nhiễm Đông nói đến là
những phiến lá núc ních màu vàng mọc từ chạc cây trụi, nhẵn nhụi, dày cỡ
một ngón tay, không mùi.

Giang Trừng hứng chí, vặt một phiến nếm thử. Hệt sư phụ nói, món

này có vị y như thịt nướng, kiểu thịt nướng sực nức mùi tương.

Giang Trừng chợt nghĩ đến chuyện đem quả này dụ đám hòa thượng

kia, vẻ mặt họ chắc phải đặc sắc lắm há há há ~

Tam sư tỷ Trịnh Dao cũng không chận tay, thoáng cái đã ních đầy cả

túi, giờ tới chỗ Giang Trừng, san sẻ kinh nghiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.