NGỘ PHẬT - Trang 21

Ban ngày ban mặt, một con người biến hình đột ngột, vậy mà dân

chúng xung quanh như chẳng thấy được màn này, vẫn làm chuyện riêng,
chẳng ai ngó nghiêng.

Đại sư cho con chuột béo đã ngất kia vào một vò rượu rỗng rồi xách

lên, gọi Giang Trừng, “Đi thôi.”

Giang Trừng cười khan bước theo. Vừa nãy trông thấy bánh đậu xanh

bán ven đường, cô định gọi đại sư mua ăn thử, giờ thấy con chuột ưa bắt
chẹt này vì đòi đại sư mua mười vò rượu mà bị chuốc tới nỗi biến trở lại
nguyên hình, Giang Trừng chẳng dám hé môi một chữ, chỉ nuối tiếc dõi
mắt trông theo sạp bán bánh đậu ngày càng xa xôi kia.

“Đại sư, con chuột kia là thế nào vậy?”

“Yêu chuột.”

“Yêu quái có thật á? Cho tôi xem thử được không?” Giang Trừng ướm

hỏi.

Đại sư liếc cô một cái, đưa vò sang. Được bê cái vò như mình muốn,

Giang Trừng lấy làm vui vẻ, bứt ngọn cỏ đuôi chó ven đường nghịch con
chuột say béo tròn đang nằm trong ấy.

Hai người rời khỏi tòa thành nhỏ này, đại sư nhìn trời, bảo: “Nghỉ một

lúc thôi.”

Giang Trừng ngồi cạnh anh ta, đặt vò rượu chứa con chuột mà mình

đã nghịch suốt từ nãy xuống, oằn người đấm chân, thở dài. Cơ thể này yếu
cực, đi mới mấy bước lại phải nghỉ ngơi, có thể chủ cũ là một đại tiểu thư.

Một cánh tay đeo chuỗi hạt bồ đề chợt giơ ra trước mặt, trong lòng bàn

tay là một gói giấy dầu. Giang Trừng ngửi thấy mùi bánh đậu xanh, đón lấy
mở ra xem, đúng là vài miếng bánh đậu đang nằm ngay ngắn bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.