NGỘ PHẬT - Trang 221

Giang Trừng lăn ngăn xuống đất, sờ phải mớ tóc bị xén mất nửa của

mình mà lòng vẫn run. Kiếm gỗ của mình vậy là tèo rồi hả? Đừng dỏm thế
chứ? Giang Trừng thử nhặt thanh kiếm gãy lên, ghép hai khúc lại với nhau,
quả vậy, chúng vừa tiếp xúc lại liền thành một như ban đầu, không vết tích
gì.

Lại một bóng kiếm rít gào vồ đến, Giang Trừng vô thức khua kiếm đỡ,

phập một tiếng, kiếm gỗ lại gãy đôi. Nhảy lùi ra sau, Giang Trừng tóm
được đoạn kiếm gãy đang văng ra, khép hai tay lại, nhập kiếm về một. Cô
có nên nói thanh kiếm này giống y như chủ nhân nhà nó hem?

Chẳng biết qua bao lần bản thân bị đâm chết sống lại, kiếm gỗ bị chém

đứt về nguyên, Giang Trừng chợt vỡ vạc ra gì đó, cô nhớ lại điều hai mươi
mục mười lăm chương một – Kim trong một quyển có tựa là “Ngũ hành
luận: Vận dụng ngũ hành trong đời sống hằng ngày” mà mình đã đọc ở
biển sách.

Ý nghĩ lóe lên trong đầu từ “Tại sao mình tự dưng lại nhớ đến cái

này”, đến “Hình như mình có thể vận dụng mối liên quan này”, cuối cùng
trở thành “Ố đệt mình chả phải linh căn đơn kim đấy thôi, cơ mà làm thế
này cũng được hả, óa há mình đúng là thiên tài!”

Chỉ trong thoáng chốc, Giang Trừng lại chết thảm dưới lưỡi kiếm.

Nhưng sau khi tỉnh lại, cô không ủ rũ như trước nữa mà hăng máu giơ
thanh kiếm giắt sau người lên, lặng lẽ vận dụng kiến thức trong quyển
“Linh căn ấn quyết” đã đọc, chốc sau, thanh kiếm gỗ bình thường như được
mạ vàng sáng rỡ.

Lần này, linh kiếm và kiếm gỗ giao nhau lại vang tiếng kim loại chói

tai. Thành công rồi! Giang Trừng nảy ra một ý, dồn sức gạt bay linh kiếm.
Lần đầu tiên đánh bay được linh kiếm, Giang Trừng không kìm được nụ
cười tươi như hoa, lại vì giây lơi lỏng đó mà bị phi kiếm đột nhiên xuất
hiện ngay sau lưng đâm xuyên qua ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.