NGỘ PHẬT - Trang 222

Giang Trừng che ngực, khóe miệng chảy máu: Cái đệt, người ta hả hê

chút tẹo cũng không cho.

Ở đây, vị sư tổ kia không lên tiếng dạy dỗ, không bày cách vận dụng

công pháp, cũng không chỉ phương pháp tu luyện gì cho cô hết, ngay cả nói
chuyện cũng chỉ vẻn vẹn hai câu lúc cô mới đến, sau đó thì lặn mất tăm.
Nơi đây chỉ còn vô số phi kiếm truy sát, không muốn đau không muốn chết
thì phải khống chế được tất cả, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, từ một
khúc củi mục chạy nửa tiếng đã hổn hà hổn hển đến một hiệp sĩ nhảy lên
thụp xuống, người nhẹ như yến, cùng lúc đó còn tránh được mấy mươi
thanh phi kiếm, đúng là sự nhảy vọt về chất.

Ngoài bản lĩnh ngày càng tiến bộ thì tốc độ suy nghĩ của cô cũng ngày

càng nhanh, vì không có thời gian nghỉ, cô phải nghĩ cách tránh né, phương
pháp và con đường tối ưu để thoát thân trong lúc eo hẹp thời gian, bất giác,
cô đã có thể một lúc làm hai việc.

Tiềm lực của con người là vô cùng to lớn, số sách nhiều ơi là nhiều đã

đọc trước đó giờ lại thành cứu tin của cô, những bộ sách phức tạp khắc ghi
trong đầu được cô lọc từng quyển một, chọn ra công pháp kỹ năng có thể
đối phó với tình huống trước mắt. Không có thời gian để cô nghiên cứu kỹ,
cũng không có giáo viên gỡ rối giải đáp hộ, cô chỉ có thể không ngừng thử
nghiệm giữa bờ sinh tử, tự nếm trải mọi thứ, từ thất bại đến thành công.

Cách tự học kiểu địa ngục này rất tốt cho việc tăng năng lực và đẩy

nhanh suy nghĩ.

Đi mây, về mưa, khử bụi, ngự kiếm… Trước khi học được chiêu nào

trong số ấy, cô đã phải đau đớn bao nhiêu lần, ghi lòng tạc dạ.

Cả nơi này chỉ có mỗi cô và một sư tổ chẳng biết còn đang ở đấy hay

không, Giang Trừng có thể thét to vì đau, quát dài vì bực, có thể lăn lộn,
thậm chí là cởi chuồng chạy rông dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.