NGỘ PHẬT - Trang 224

Giang Trừng: “Sư tổ ơi, xin cho con một tý thời gian để kịp phản ứng

với!”

Sư tổ: “Đâu có được, tu chân giới nguy hiểm lắm, phải luôn chuẩn bị

sẵn tinh thần bị cả đám người hoặc nguyên đống yêu thú vây công chứ ~”

“À đúng rồi ~ Đây đều là hung thú thật đấy ~ Không ra tay giết chúng,

sẽ bị chúng ăn thịt á nhoa ~”

Đây là lần đầu tiên Giang Trừng giết chết nhiều mạng sống như vậy,

dễ dàng hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, có lẽ là do con người cô vốn
không hay cảm thấy tội lỗi, hoặc đơn giản chỉ vì lòng cô kiên định. Không
có thứ gì ngăn cản được việc cô muốn làm cả, ít nhất trước mắt thì thế.

Yêu thú cao cỡ quả núi nhỏ, răng nanh hung hãn, nước dãi có thể ăn

mòn da người; yêu thú to gấp mười cô; hung thú giống sói kết thành đàn…
Mấy loại này không có gì đáng sợ, đám sâu bé ùn ùn kéo đến tấn công kia
mới đáng sợ.

Giang Trừng lại nếm trải cuộc sống chằng chịt vết thương nhỏ vết

thương lớn, vì câu nói “Chết ở đây là chết thật ý, cẩn thận đó, đừng nghịch
bừa rớt mạng nhoa ~” của sư tổ mà Giang Trừng bùng nổ lần nữa, đột phá
mấy cảnh giới liền giữa thời khắc sinh tử, lăn lộn giết sạch tất cả những yêu
thú muốn ăn thịt mình.

Không như vị sư tổ chưa từng xuất hiện trước đó, ông sư tổ này nhiều

chuyện đến phát bực, lúc Giang Trừng vác kiếm cố công đuổi giết đám yêu
thú, hay lúc kéo kiếm gắng sức chạy trốn để khỏi bị đám yêu thú giết, ông
sư tổ này khoanh tay bay là đà theo phê bình, kiểu: “Tiểu tử, cái điệu té chó
đớp kít này đẹp đó!”, “Cảm giác đít bị táp một miếng thế nào?”, “Ế trời,
nước dãi của thùy xà rơi vào đầu rồi kà ~ Ý da đùa mi thôi ha ha ha ha ~”

Nói nhiều tới mức Giang Trừng thi thoảng lại muốn trở tay tặng lão

một kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.