NGỘ PHẬT - Trang 225

“Chúc mừng chúc mừng ~ Yêu thú đáng sợ đã bị mi diệt sạch rùi ~

Dẫu chỉ là ảo ảnh huyễn hóa thôi ~ Ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát mà lại
chả thấy khó chịu, mai sau chắc chắn sẽ trở thành đại ma đầu giết người
không chớp mắt, sư tổ an tâm rồi ~ Có định tiến nhập ma đạo hem ~”

Tiến nhập ma đạo? Giang Trừng cả người đẫm máu, đến cả tóc cũng

bết lại thành từng cục máu chống kiếm đứng giữa mớ xác hung thú, giật
giật: Các sư tổ ôi, trong đám mấy ông có một tên phải bội nè.

“Ha ha ha đùa thui ~ Nếu mi sa vào ma đạo, sư tổ giết ngay ~”

Giang Trừng: “… Sư tổ, người còn sống ạ?”

“Cái thằng bé này ăn nói kiểu gì ý nhỉ ~ sư tổ đương nhiên ~ vẫn còn

sống chớ ~ muốn gặp sư tổ hả ~ mi chưa đủ đẹp đâu heng ~” Sư tổ không
rõ mặt mũi nửa trong suốt cười khì, đẩy phắt Giang Trừng ra khỏi chốn
này, “Đôi mắt của sư tổ chỉ dùng để nhìn người đẹp, không gặp trẻ xấu ~”

Ánh trắng lóe lên trước mặt, Giang Trừng phát hiện ra mình đang ở

giữa một vườn cảnh tao nhã.

“Cả người toàn sát khí, nên tắm rửa xông hương khử mùi, rồi tĩnh tọa,

ngắm gió, nhấc bút, nghe thiền, tẩy bụi trần.” Một cô gái váy dài tóc mây
tay cầm nhành hoa, dáng hình mơ hồ, thấp thoáng thấy được cánh môi son
khẽ nhếch và đôi mắt như làn thu thủy.

Hương hoa ùa đến, Giang Trừng bất giác lại lơi lỏng tinh thần, đáy

lòng lắng đọng, tựa như thoáng chốc đã trút sạch thứ gì nặng nề lắm.

“Con đường tu chân khó tránh khỏi sống chết biệt ly, khó tránh khỏi

mi tranh ta đoạt, tu vi thấp không đáng sợ, đánh mất bản tâm mới đáng sợ,
sư tổ chúc con sau khi nếm trải gian nan trắc trở, vẫn còn có thể lắng dịu
ngắm non sông, êm như mây lặng tựa gió.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.