NGỘ PHẬT - Trang 239

Lúc Giang Trừng trông thấy Hình Giới đại sư, hắn cũng đã để ý đến

ánh mắt cô, mắt hổ lườm sang, mới đầu còn ngờ ngợ, đến lúc Giang Trừng
cười khì vẫy tay với mình, Hình Giới đại sư hẳn đã nhận ra cô, mặt đổi màu
ngay, mày rậm dựng thẳng, gầm lên: “Sư thúc không có ở đây, mi lượn mau
đi!”

Giang Trừng: Không đánh mà khai rồi kìa cha… Bởi mới nói, to mỗi

cái xác cũng vậy à, sao hòa thượng bự nhà anh không to luôn bộ não ấy?

Ngay lúc ấy, một hòa thượng cơ bắp cuồn cuộn đang khiêng đá bên

cạnh Hình Giới thắc mắc: “Hình Giới sư thúc, sư tổ ở đây mà, chẳng đang
ở phố nam đấy thôi? Sáng nay con còn gặp… Ui da, Hình Giới sư thúc, sao
người lại đánh con.”

Giang Trừng thấy mặt gã hòa thượng khờ này hơi quen, nghĩ lại mới

nhớ năm xưa mình hỏi thăm Thanh Đăng đại sư, Hình Giới lườm cô không
đáp, cũng chính hòa thượng ngơ này nói chứ ai. Bao nhiêu năm qua vẫn
khờ rứa, đám hòa thượng này đáng yêu quá đi thôi.

“Cảm ơn, giờ tôi đi tìm Thanh Đăng đại sư đây.” Giang Trừng chắp

tay, xoay người phóng khoáng rời đi.

Cô không chủ đích kiếm Thanh Đăng đại sư, chỉ dạo quanh khắp nơi,

vậy mà mới rẽ được hai ngõ đã thấy bóng dáng quen thuộc, lâu rồi không
gặp.

Không phải Thanh Đăng quen mắt đến nỗi chỉ liếc một cái là Giang

Trừng nhận ra ngay, mà là do đại sư quá ư nổi bật, có muốn không thấy
cũng chẳng được.

Trong một lán tranh đắp bằng ván gỗ và cỏ, giữa đám trẻ nít nhỏ thì

hai ba, lớn mới năm sáu tuổi là một Thanh Đăng đại sư cao nhòng, cứ như
giữa một rừng nấm kim châm lại tót ra một cây nấm chân gà. Uầy, hình ảnh
minh họa có gì đó sai sai. Thôi kệ, đừng để ý mấy cái vặt vãnh đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.