NGỘ PHẬT - Trang 284

ra cũng phải biếu tôi mớ linh thạch hẵng đã.” Dứt lời, cô xốc thẳng bệnh
nhân vẫn đang mê man lên lưng, rời chỗ, lặng lẽ đứng gần cửa, cách Hạc
Kinh Hàn không xa. Ở đây vừa có thể theo dõi tình hình bên ngoài, vừa có
thể tránh việc không kịp dời đi khi đạo quán đổ.

Vị trí hiện tại của Giang Trừng đã có thể thấy rõ chuyện đang diễn ra

ngoài kia, vừa nhìn đã phải hít lạnh một hơi, cô cho rằng quỷ ảnh mình
trông thấy qua lỗ hổng trên nóc đại điện đã đủ khổng lồ rồi, giờ mới phát
hiện nó chỉ như món đồ chơi bỏ túi trước rừng bóng tối đằng sau.

Còn với đám quỷ cao to kia, cô chỉ tựa con kiến nhép thôi.

Lúc rút kiếm ra, Hạc Kinh Hàn cứ như một người khác, vẻ lạnh lùng

vốn có lại càng “băng tảng” hơn, chẳng chứa đựng thứ gì nơi đáy mắt.

Hắn vốn đã như một thanh kiếm sắc lạnh, tuy nhỏ hơn đám quái vật

kia nhiều nhưng khí thế lại vượt mặt, trấn áp được chúng quỷ. Rõ đang
ngẩng đầu, song lại khiến người ta cảm thấy hắn như từ trên liếc xuống, vô
tình đến lạnh.

Bóng kiếm khổng lồ bắt nguồn từ kiếm trên tay hắn ngày càng bành

trướng, khiến cả bầu trời biến thành một vòng xoáy ngược, mây đen cuồn
cuộn.

Quỷ ảnh xung quanh cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong

thanh kiếm ấy, rục rịch định vồ đến nhưng lại không dám, đành phải phun
từng luồng khí đen, mơ rằng mình có thể làm nhơ bóng kiếm trắng như
tuyết kia.

Nhưng công cốc, bóng kiếm trắng chẳng những tự động ngăn tách khí

đen mà xung quanh còn phủ một lớp điện xanh, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng
đã phải khiếp sợ vì uy lực kinh người của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.