NGỘ PHẬT - Trang 301

Giang Trừng chỉ biết chứ chưa đến bao giờ. Nghe yêu cầu của đồ đệ,

Giang Trừng hỏi: “Con đánh bạc cừ lắm à?”

“Cũng thường thôi.” Phong Hữu Chỉ quấn gạc trắng khắp gương mặt

chằng chịt sẹo, xong mặt tới tay.

Đôi tay ấy thon dài xinh đẹp, nhưng lại đầy sẹo, trông xấu xí hẳn. Da

bị ăn mòn bởi độc trăn yêu rất khó lành, dù có lành cũng chẳng thể không
tỳ vết như ban đầu, huống hồ Phong Hữu Chỉ có vẻ rất mãn nguyện với cơ
thể mình bây giờ, chả có ý gì là muốn điều dưỡng, một sư phụ tốt như
Giang Trừng đương nhiên sẽ không ép uổng gã, mới cả có muốn cũng
chẳng ép nổi.

Tuy gã là một đồ đệ da mỏng thịt giòn dễ chết nhưng lại vô cớ toát ra

khí chất khiến người ta không dám mạo phạm, chắc đây là thứ chỉ riêng
người già mới có.

Phong Hữu Chỉ trở đôi tay quấn đầy gạc của mình, hài lòng ngẩng đầu

bảo Giang Trừng: “Sư phụ cứ an tâm, tới đó rồi biết.”

Những chỗ da có sẹo lộ ra ngoài đã được bọc kín bằng gạc, sau khi

thay tấm áo trắng mới, gã chỉ đứng im một chỗ cũng đủ đáng sợ rồi. Cõi tu
chân chẳng hiếm tu sĩ ăn mặc tai quái, gã thế này cũng không quá lạ lùng,
dáng đứng thẳng tắp trông còn nổi bật xuất chúng nữa kia.

Giang Trừng nửa tin nửa ngờ đưa Phong Hữu Chỉ đến sòng bạc rồi

ngắm gã thua dần từng trận, tới nỗi chỉ còn thừa một viên linh thạch cuối
cùng.

“Ơ kìa, sư phụ, thật lòng xin lỗi, chỉ còn một viên linh thạch thôi.”

Phong Hữu Chỉ xòe tay ra, làm bộ rầu rĩ chán chường.

Giang Trừng cũng xòe tay ra, tựa nghiêng vào ghế gã, nụ cười trên

gương mặt tuấn tú như có như không, “Sư phụ hem sao hết, số linh thạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.